Ring ring
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Quyền Năng - Powers

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 16:57 06/10/2013
» Lượt xem: 6209
↓Xuống cuối trang↓


Mình không nói một tiếng, chỉ nhăn nhó ra vẻ khổ sở, tay bấu cổ.

"Nancy, cô có sao không?"

Mình càng bấu lấy cổ và rên hừ hự và lắc đầu cho biết mình không nói được. Ôi, tội nghiệp mình quá.

"Vào đây," Wilf nói, dẫn mình theo trên hành lang bên cạnh cửa chánh, qua phòng khám bệnh. Mình biết là bà người làm đang lén nhìn nhưng mình giả vờ không thấy, tiếp tục trò đùa của mình.

"Giờ thì," anh ấy nói, đẩy mình xuống ghế ngồi bệnh nhân và bật đèn trong phòng. Mành cửa chưa kéo và căn phòng hôi mùi thuốc sát trùng hay mùi gì đó. Anh ấy lấy ra một miếng gỗ dẹp, thứ để đè lưởi và một loại dụng cụ để soi cổ họng.

"Bây giờ, hả miệng thật to nào."

Cho nên mình há miệng, nhưng ngay lúc anh ấy sắp sửa lấy cái thanh gỗ đó đè lưởi mình xuống, mình hét lên, "Cá tháng Tư!"

Chẳng hề có một cái nhếch môi nào thấp thoàng trên mặt. Anh rút thanh đè lưởi ra và tắt cây đèn rọi và không nói một lời cho đến lúc hầm hừ mở cửa phòng khám bệnh. Rồi anh ấy nói, "Nancy, cô có biết là đang có nhiều người bệnh chờ tôi không. Cô chẳng cón bé bỏng nữa, ráng mà cư xử cho đúng mực nhé? "

Cho nên, mình như con cún cụp đuôi lủi ra khỏi nơi ấy. Mình không có đủ can đảm hỏi tại sao anh ấy không thể đón nhận một trò đùa. Chắc như bắp là cái bà tò mò tọc mạch trong bếp, sẽ đồn khắp thành phố, là anh ấy đã giận đến mức nào và mình đã tiu nghỉu chuồn khỏi nhà anh ấy ra sao. Suốt ngày nay mình cảm thấy khổ sở vô ngần. Và điều trùng hợp ngu ngốc nhất là mình lại cảm thấy nhuốm bệnh, ngây ngây sốt và cổ họng hơi rát, nên mình ngồi lỳ ở căn phòng đàng trước với một tấm mền phủ chân, đọc sách của Dante. Ngày mai là ngày họp mặt của nhóm Đọc Sách, vì thế mình cũng nên đọc một mớ kha khá trước. Phiền một nỗi, mình chẳng nhớ điều gì, vì trong khi đọc mình luôn luôn suy nghĩ, rằng mình đã làm một chuyện quá ngu si, và nhớ lại giọng nói bén ngót của anh ây bảo rằng mình phải cư xử cho thích hợp với lứa tuổi của mình. Nhưng rồi mình lại tưởng tượng ra mình tranh cải với anh ấy, rằng vui đùa một chút như thế không phải là một việc gì quá kinh khủng. Mình biết bố của anh ấy là mục sư, có phải đó là nguyên nhân của sự đạo mạo nghiêm trang của anh ấy không? Gia đình các mục sư thường di chuyển liên tục nên có thể anh ấy không đủ thời gian kết bạn với một nhóm nào, thâm tình đến mức có thể thông cảm và đùa giỡn với nhau.

Mình có thể hình dung ra cảnh anh ấy mở cửa, áo ghi lê và sơ mi hồ bột thẳng thớm. Cao và gầy như một con mắm. Tóc rẻ ngôi ngay ngắn, và râu mép tỉa xén gọn gàng. Thật là một thảm họa.

Mình phân vân không biết có nên viết cho anh ấy vài chữ, giải thích rằng trò đùa ấy theo ý mình, không phải là một trọng tội. Hay mình nên viết một lá thơ xin lỗi trịnh trọng?

Mình không thể hỏi ý nhỏ Ginny bởi anh ấy đã xin hỏi cưới nhỏ, nghĩa là anh ấy coi nhỏ là một người đáng trọng hơn mình. Và lòng mình se sắt đến nỗi mình không hiều nhỏ Ginny có âm thầm nghĩ như thế hay không? ( Ngay cả khi nhỏ đã từ chối anh ấy.)
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,2,3,[4],5,6,31 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Quyền, Năng, Powers, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 9
» Tổng: 6209 - Load: 0.0001s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>