Còn một điều nữa mình cũng cảm thấy cần nói, dù không biết cách. Thế này nhé Chắc chắn anh Ollie không phải là một người xấu, nhưng anh ấy gây ra rất nhiều ảnh hưởng -- bây giờ mình mới nghĩ ra, không những với phụ nữ, mà còn với nam giới -- và không phải anh ấy không ý thức được điều này, nhưng chính xác là anh ấy không có một chút trách nhiệm nào. Nói thẳng ra, mình nghĩ, không còn điều chi tồi tệ hơn là yêu thương anh ấy. Có vẽ như anh ấy định kết hợp với bồ theo một kiểu nào đó, để viết về bồ hay về những cuộc thử nghiệm hay về bất cứ điều gì sẽ xảy ra, và anh ấy sẽ rất thân thiện và khéo léo, và bồ có thể hiểu lầm cách cư xử của anh ấy. Xin bồ đừng giận vì mình đã nói ra điều này. Đến thăm mình nhé,
Hôn bồ thật nhiều, Nancy
Nancy thương mến,
Xin đừng bận tâm về mình. Anh Ollie có liên lạc với mình về tất cả mọi thứ. Khi bồ nhận được thơ này, tụi mình đã cưới nhau và không chừng đã sang Hoa Kỳ. Rất tiếc mình không có dịp ghé xem nội thất căn nhà mới của bồ.
Bạn thân của bồ,
Tessa. LỖ THỦNG TRONG ĐẦU
Rừng sồi bao phủ các ngon đồi miền trung Michigan. Chuyến đi duy nhất của Nancy tới nơi ấy xảy ra vào mùa thu 1968, sau khi lá sồi đã thay màu nhưng vẫn còn lưu luyến trên cành. Nàng đã quen nhìn những khoảnh đất nhỏ, không phải rừng, với những bụi thân mộc lá to, và rất nhiều cây phong, áo thu đỏ ối hay vàng óng. Màu rỉ sắt hay màu rượu vang của lá sồi, dù trong nắng, vẫn tối tăm hơn, không nâng đở tinh thần nàng.
Bệnh viện tư ấy tọa lạc trên một ngọn đồi trọc, không một bóng cây, không một thành phố hay xóm làng hay ngay cả một nông trại ở gần. Đó là một kiến trúc thường thấy ở một vài thị trấn nhỏ, được biến đổi thành bênh viện từ cơ ngơi của một gia đình giàu có, nay không còn ai nối dõi hay không đủ sức bảo trì. Hai chùm cửa sổ đa giác lồi ở hai bên cửa ra vào, và nhiều cửa sổ có vòm nằm rải rác suốt chiều ngang của mái nhà ở tầng ba. Tường gạch nhớp nháp cũ kỷ, không một bụi kiểng hay bờ dậu hay vườn táo, chỉ có sân cỏ cắt phẳng lì và một bãi đậu xe trải sỏi.
Không nơi ẩn nấp cho một ai, nếu như họ có ý định bỏ trốn.
Nàng chưa bao giờ có những suy nghĩ đó -- ít ra cũng không nhanh đến thế -- trước khi Wilf lâm bệnh.
Đậu xe của mình cạnh một vài chiếc khác, nàng tự hỏi chúng thuộc về ai, nhân viên hay khách. Có được bao nhiêu người đến thăm một nơi đèo heo hút gió thế này?
Ta phải trèo lên mấy bậc thang mới có thể đọc được tấm bảng gắn trên cửa chánh, khuyên ta đi vòng qua cửa hông. Đứng gần, nàng thấy các thanh sắt chắn cửa sổ. Chùm cửa sổ đa giác lồi không chấn song -- tuy nhiên lại không có màn che -- nhưng một số cửa sổ trên cao và thấp hơn, dường như của một tầng hầm nhô nửa vời trên mặt đất, lại có song sắt.
Cửa ra vào mà họ bảo ta sử dụng, nằm ở tầng thấp hơn ấy. Nàng nhấn chuông, rồi gỏ cửa, rồi nhấn chuông thêm một lần nửa. Nàng tưởng chừng nghe tiếng chuông reo, nhưng không chắc lắm vì âm thanh ồn ào bên trong. Nàng xoay thử quả đấm, và ngạc nhiên biết bao -- bởi đã thấy song sắt ở cửa sổ -- cửa không khóa. Nàng đứng ở thềm nhà bếp, một nhà bếp lớn của một cơ sở, nơi một số đông người đang tíu tít lau dọn bửa ăn trưa.