Bây giờ đã tạm ổn, nàng có thể nói về Tessa. Tuy nhiên, có lẽ lịch sự hơn, nếu đợi cho chàng kể trước.
Cho nên nàng bắt đầu nói về chuyến du ngoạn của mình. Nàng nói nàng sẽ không bao giờ tham gia nữa, có mà chết mất thôi. Không phải bởi thời tiết, mặc dù nhiều khi trời rất xấu, mưa và sương mù che hết tầm nhìn. Thật tình họ cũng đã nhìn ngắm chán chê, đủ hết cuộc đời còn lại. Núi rồi lại núi, đảo rồi lại đảo, và đá, và nước, và cây. Ai cũng tấm tắc khen, diệu kỳ quá phải không? mê hồn quá phải không?
Mê hồn, mê hồn, mê hồn. Diệu kỳ.
Họ nhìn thấy gấu. Họ nhìn thấy hải cẩu, sư tử biển, và một con cá voi. Ai cũng tíu tít chụp hình. Đổ mồ hôi hột, chửi thề và lo sợ cái máy chụp hình tối tân của mình không hoạt động tốt. Rồi tàu cặp bến và ngồi trên chuyến xe lửa lừng danh đi đến thành phố nơi có mỏ vàng lừng danh và chụp nhiều hình thêm nữa và các diễn viên ăn mặc như bọn Gay Nineties và thiên hạ làm gì ở đấy? Xếp hàng mua kẹo fudge.
Hát hò trên xe lửa. Và nhậu nhẹt trên tàu. Nhiều người uống rượu lu bù từ buổi điểm tâm. Chơi bài, cờ bạc. Khiêu vũ mỗi đêm, cứ một ông lão lại có tới mười bà già.
"Tất cả chúng tôi đều cài nơ, tóc cuốn, lóng la lóng lánh, chải phồng như những nàng kiki dự thi giải chó đẹp. Phải nói, sự cạnh tranh thật khốc liệt."
Trong câu chuyện, thỉnh thoảng Ollie cười, tuy thế có lần nàng bắt gặp, chàng không nhìn nàng nhưng nhìn về phía quầy, lơ đãng bồn chồn. Chàng đã ăn xong tô súp và có lẽ đang thắc mắc không biết món sắp tới là món gì. Có lẽ chàng, như một số đàn ông, cảm thấy sĩ nhục nếu món ăn của họ không được dọn ra đúng lúc.
Nancy vẫn chật vật gắp thức ăn bằng đôi đủa của mình.
"Và Chúa ơi, tôi suy nghĩ mãi vẫn chưa ra, tôi đang làm gì, làm cái quái gì ở đây. Ai cũng khuyên tôi nên đi chơi xa. Trong mấy năm liền, Wilf thay đổi rất nhiều, không còn là anh ấy nữa, và tôi đã tận tụy chăm sóc anh ấy tại nhà. Sau khi anh ấy mất, người ta bảo tôi nên ra khỏi nhà, gia nhập các hội đoàn. Tham gia câu lạc bộ đọc sách của người cao niên, câu lạc bộ đi bộ dã ngoại, câu lac bộ vẽ tranh màu nước. Ngay cả câu lạc bộ thăm hỏi người gìà ở bịnh viện, hội viên là những tay thô bạo xâm lăng thế giới của các sinh linh khổ sở yếu đuối ấy. Vì thế tôi không gia nhập hội đoàn nào, rồi mọi người bắt đầu nói, Du lịch. Đi du lịch. Các con tôi cũng hùa theo. Mẹ cần phải nghĩ ngơi. Nên tôi dụ dự mãi và tôi không biết làm sao, và có ai nói, ơ hay, bà có thể đi cruise. Nên tôi nghĩ, ờ há, tôi có thể làm một chuyến viễn du trên biển."
"Hay nhỉ," Ollie nói. "Tôi không nghĩ nếu vợ tôi có mạng hệ nào tôi lại có thể nảy ra ý định đi cruise."
Nancy nhanh nhẹn trả lời, "Vậy thì anh khôn lắm."
Nàng chờ chàng nói về Tessa, nhưng người ta mang dĩa cá của chàng ra, và chàng lăng xăng với nó. Chàng nài nỉ nàng dùng thử một miếng.
Nàng không chịu. Thực tình, nàng đã kết thúc bửa ăn, và châm một điếu thuốc lá.
Nàng nói, sau bài viết đã gây ra phản ứng mảnh liệt ngày ấy, nàng luôn luôn mong mỏi đọc thêm bài mới của chàng. Nàng nói, bài viết ấy chứng tỏ chàng có văn tài.