"Scatty an toàn. Tuy nhiên, chúng tôi đã có một cuộc chạm trán với Niccolo Machiavelli."
"Vậy là hắn vẫn còn quanh quẩn ở đó. Dee hẳn phải thông báo cho hắn, Nicholas. Machiavelli nguy hiểm hơn ông tưởng đó. Thậm chí hắn còn xảo quyệt hơn cả Dee. Bây giờ phải nói nhanh lên," bà vội vã thêm. "Tay phóng viên đang có vẻ nghi ngờ. Anh ta có thể nghĩ rằng tôi cung cấp cho ông một câu chuyện hay hơn câu chuyện tôi cho anh ta. Ông muốn gì nào?
"Tôi cần bà giúp, Dora. Tôi cần biết ai là người tôi có thể tin cậy được ở Paris. Cần phải đưa bọn trẻ ra khỏi những con phố. Chúng nó mệt lử rồi."
"Hưmm." Đường dây kêu lốp bốp với tiếng giấy sột soạt. "Ngay lúc này tôi không biết ai ở Paris. Nhưng tôi sẽ tìm ra," bà nói chắc chắn. "Ở đó là mấy giờ rồi?"
Ông liếc nhìn chiếc đồng hồ và tính toán nhanh. "Năm giờ ba mươi sáng."
"Hãy đến tháp Eiffel. Có mặt ở đó khoảng bảy giờ sáng và chờ trong vòng mười phút. Nếu tôi có thể tìm được ai đó đáng tin cậy, tôi sẽ bảo họ gặp ông ở đó. Nếu ông nhận ra không có ai đến thì ông hãy trở lại vào lúc tám giờ, rồi chín giờ. Còn nếu không có ai ở đó vào khoảng chín giờ, thì hãy biết rằng ông không tin được ai ở Paris hết, và ông sẽ phải tự xoay sở lấy."
"Cám ơn, Bà Dora," ông nói êm ả. "Tôi sẽ không quên món nợ này."
"Không có nợ nần gì giữa bạn bè với nhau," bà nói. "Ồ, Nicholas, cố gắng giữ cháu gái tôi đừng có gặp phiền phức gì nh"
"Tôi sẽ cố hết sức," Flamel nói. "Nhưng bà biết cô ấy thích gì: dường như cô ấy thích kéo chuyện phiền phức vào mình. Nhưng ngay bây giờ, cô ấy đang trông chừng hai đứa nhỏ sinh đôi trong một tiệm café cách không xa đây lắm. Ít nhất cô ấy cũng không thể dính líu vào chuyện phiền toái nào ở đó được."
Chương 10
Scathach cao chân, đè lòng bàn chân lên mặt ngồi của cái ghế và đẩy mạnh. Cái ghế gỗ trượt chéo trên sàn nhà và lao vút vào hai viên cảnh sát ngay lúc họ vừa đẩy cánh cửa ra. Họ đổ sầm xuống đất, radio bay khỏi tay của một người, dùi cui cũng văng khỏi tay người kia. Cái radio đang kêu quác quác trượt dài rồi dừng lại ngay chân Josh. Cậu chồm người đổ ly sô-cô-la nóng của cậu lên nó. Nó chết ngắc nín bặt, xì ra những tia lửa kêu xèo xèo.
Scathach nhảy lên. Không quay đầu lại, cô giơ tay chỉ vào Roux. "Anh kia. Ở yên chỗ đó. Không được điện thoại cho cảnh sát, không được nghĩ đến chuyện đó."
Trái tim đập như búa nện, Josh túm lấy Sophie và kéo cô ra khỏi bàn, đưa đến cuối cửa tiệm, lấy thân mình che cô khuất khỏi tầm mắt của tay cảnh sát đang ở ngay cửa.
Một trong hai người cảnh sát giơ súng lên. Chiếc nhị khúc của Scatty đánh vào báng súng bằng một lực mạnh đủ để bẻ cong thanh kim loại và làm thứ vũ khí đó quay tròn vuột khỏi tay người đàn ông.
Người cảnh sát thứ hai trườn mình, rút cái dùi cui dài màu đen ra. Vai phải của Scathach chìm xuống và chiếc nhị khúc đổi hướng trên không, khúc gỗ cứng dài ba tấc đánh vào cái dùi cui ngay trên phần cán ngắn. Cái dùi cui vỡ tan từng mảnh. Scathach búng nhẹ, chiếc nhị khúc trở lại và rơi vào bàn tay mở sẵn của cô.