- Ừ. Mỗi năm, cứ đến tháng 8, các nhân viên tư vấn của trại chọn một sự kiện quan trọng nhất của mùa hè để vẽ hạt sứ. Tớ có hình cây thông của Thalia, tàu chiến cổ ba tầng chèo bốc cháy, nhân mã mặc váy dạ hội… mùa hè này lạ nhất…
- Còn nhẫn kia của cha cậu?
- Không phải chuyện của… - Annabeth dừng lại - À, phải. Của cha tớ.
- Nếu cậu không muốn kể cũng không sao.
ơi thở Annebeth run rẩy:
- Không… được mà. Hai năm trước, cha tớ gửi nó kèm một bức thư. Chiếc nhẫn giống… vật lưu niệm cha giữ để nhớ đến mẹ. Không có bà, ông không thể hoàn tất chương trình tiến sĩ ở Havard… Chuyện dài lắm. Tóm lại. Cha muốn tớ giữ nhẫn. Ông xin lỗi vì lúc trước không lo cho tớ vẹn toàn. Ông còn nói ông rất thương con và nhớ con. Ông muốn tớ quay về sống với ông.
- Nếu vậy cha cậu không đến nỗi tệ.
- Ừ thì… Rắc rối ở chỗ tớ tin và làm theo lời cha. Đầu năm học, tớ cố gắng về sống ở nhà. Nhưng dì ghẻ không thay đổi. BÀ không muốn con ruột bị vạ lây bởi sống chung với đứa quái dị. Thế rồi yêu quái tấn công. Cả nhà to tiếng. Tớ không ở nổi đến kì nghỉ đông. Tớ liên lạc với bác Chiron và quay lại Trại Con Lai ngay lập tức.
- Cậu sẽ không bao giờ cố gắng sống bên cha ruột nữa sao?
Annabeth tránh nhìn mắt tôi:
- Thôi đừng nhắc nữa. Tớ không muốn tự dằn vặt.
- Đừng bó tay, phó mặc. Hãy viết thư tay tìm cách liên lạc với cha.
Annabeth lạnh lùng:
- Cám ơn cậu đã khuyên. Nhưng cha tớ muốn sống với ai là quyền của ông. Và ông đã chọn rồi.
Chúng tôi lại im lặng thêm vài dặm nữa.
Tôi gợi chuyện:
- Nếu có biến trên đỉnh Olympia, mọi thứ sẽ rạch ròi như cuộc chiến thành Troy. Thần Athena sẽ chống lại thần Poisendon à?
Annabeth nhắm mắt, gối đầu lên balo thần Ares cho chúng tôi hồi tối:
- Chẳng biết mẹ tớ sẽ làm gì. Chỉ biết tớ sẽ sát cánh bên cậu.
- Tại sao?
- Vì cậu là bạn tớ, ngố ạ. Còn câu nào ngộ nghĩnh hơn đem ra hỏi nốt đi?
Tôi im bặt. May thay, Annabeth không vặn vẹo thêm và ngủ thiếp đi.
Muốn theo gương Annabeth không dễ. Xung quanh tôi có tiếng Grover ngáy vang và ánh mắt thèm khát của sư tử trắng. Nhưng cuối cũng, tôi cũng nhắm mắt nằm yên. Mới đầu, ác mộng đêm đó giống vô số cơn ác mộng trước: tôi bị bắt làm bài kiểm tra trong lúc mặc áo trói người điên. Các bạn làm xong đã ra chơi hết. Cô giáo luôn miệng nhắc: “Trò Percy sao thế? Em có trì độn đến mức không làm được tí gì, phải không? Cầm bút lên đi chứ!”
Từ lúc đó, giấc mơ khác với bình thường.
Tôi nhìn sang bàn nên thấy một bạn gái cũng mặc áo trói. Cô bé bằng tuổi tôi, để tóc giống ca sĩ nhạc rock, cặp mắt xanh biển dữ dội kẻ viền thật đậm và mũi lấm tấm tàn nhang. Tự nhiên, tôi biết tên bạn ấy là Thalia, con gái thần Dớt.
Vừa tìm cách gỡ áo trói, Thalia vừa lườm tôi gắt gỏng:
- Làm gì đi chứ, óc tảo biển? Một trong hai ta phải ra khỏi đây.
Phiên bản của tôi trong cơn mơ thầm nghĩ: “Bạn ấy nói đúng. Tôi phải trở lại hang, cho Hades thấy tôi cũng thông minh như ai.”
Áo trói trên người tôi tan chảy và biến mất. Tôi ngã vật xuống nền lớp học. Giọng cô giá thay đổi, lạnh lùng và độc ác, vọng từ đáy vực sâu: “Percy Jackson, cuộc đổi chác suôn sẻ quá đấy”