Grover kêu be não nề, giọng nó run run:
- Đáng nhẽ ngay từ đầu tớ nên kể hết với cậu. Tớ sợ… nếu biết tớ từng thất bại, cậu sẽ không cho tớ đi cùng.
- Cậu là thần rừng từng gắng cứu Thalia, con gái thần Dớt?
Nó gật đầu, mặt buồn hiu:
Tôi quay sang Annnabeth:
Còn hai bạn của Thalia đến trại Con Lai an toàn là cậu và anh Luke, đúng không?
Cô bé buông miếng bánh ăn dở:
- Như tớ đã nói, con lai mới 17 tuổi đầu không thể đi xa một mình. Mẹ Athena chỉ đường cho tớ tìm người giúp. Lúc ấy Thalia 12, Luke 14. Họ cũng bỏ nhà đi giống tớ. Hai anh chị vui vẻ cho tớ đi cùng. Dù chưa được huấn luyện, Thaila và Luke chống trả yêu quái rất tài tình. Từ Virginia, ba anh em lên phương Bắc mà không có kế hoạch gì rõ ràng. Suốt hai tuần, chúng tớ vừa đi vừa tránh yêu quái cho đến khi Grover tìm được tụi tớ.
Grover sụt sịt:
- Đáng lẽ tớ phải đưa Thaila về trại an toàn. Chỉ mình Thalia thôi. Lệnh của bác Chiron ngặt nghèo lắm: không được để bất cứ chuyện gì làm chậm tiến trình giải cứu. Nhưng dù biết Hades ráo riết săn lùng Thalia, chị ấy và tớ không thể bỏ mặc Annabeth và Luke. Lúc đầu tớ tưởng mình có khả năng đưa cả ba về trại an toàn. Chính tớ khiến bọn người tử tế đuổi kịp cả nhóm. Tớ sợ quá. Lúc sắp đến trại, tớ quên đường nên cả nhóm đi lạc. Chỉ cần tớ nhanh chân hơn một chút thì…
Annabeth mắng:
- Thôi đi. Có ai trách cậu đâu nào. Thalia cũng không trách cậu.
Grover thống thiết:
- Thalia hi sinh thân mình bảo vệ bọn tớ. Tại tớ nên cô ấy mới chết. Chính hội đồng kết luận thế mà.
- Chỉ vì cậu không bỏ mặc hai người khác? Thật bất công quá!
Annabeth thêm vào:
- Percy nói đúng. Không có cậu, tớ không còn sống đến hôm nay. Cả anh Luke nữa. Hội Đồng nói gì kệ họ.
Grover chưa thôi sụt sịt trong góc tối:
- Số tớ cũng may. Thần rừng kém cỏi nhất trần đời tìm được Thalia và Percy, hai con lai hùng mạnh nhất trong vòng 100 năm trở lại đây.
Annabeth giữ nguyên chính kiến:
- Cậu không kém cỏi. Tớ chưa từng thấy thần rừng nào dũng cảm như cậu. Thử hỏi có thần rừng nào dám xuống địa ngục chưa? Tớ chắc chắn Percy mừng vì có cậu đi cùng.
Không cần Annabeth gợi ý, tôi nói rất thành thực:
- Phải đấy. Cậu gặp Thalia và tớ không phải nhờ vận may. Cậu là thần rừng tốt bụng nhất. Cậu có tài tìm kiếm bẩm sinh. Chính vì thế cậu sẽ tìm được thần Pan.
Có tiếng thở phào nhẹ nhõm từ chỗ Grover nằm. Tôi chờ xem nó định nói gì nhưng chỉ thấy nghe tiếng thở sâu và đều hơn. Lát sau, tiếng thở trở thành tiếng ngáy. Nó đã ngủ say.
Tôi trầm trồ:
- Sao Grover làm được như thế?
Annabeth đáp:
- Tớ không biết. Nhưng những gì cậu nói với Grover có tác dụng tốt đấy.
- Tớ thật lòng mà.
Trong lúc xe đi thêm, vài dặm nữa, chúng tôi ngồi lắc lư theo mấy bao thức ăn gia súc. Ngựa vằn nhai củ cải rào rào. Sư tử ăn hết thịt bò xay, liếm môi nhìn tôi hi vọng.
Annabeth vuốt dây đeo cổ như đang suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Tôi hỏi:
- Hạt sứ có hình cây thông tượng trưng cho năm đầu phải không?
Annabeth ngước lên: