Ngoái đầu nhìn, tôi thấy trong quán ăn chỉ còn vài thực khách. Chị phục vụ hôm trước mang bánh cho chúng tôi giờ đứng sát cửa sổ lo lắng quan sát. Hình như chị sợ thần Ares ra tay với ba đứa chúng tôi. Chị rủ cả đầu bếp ra xem. Chị vừa rỉ tai ông ta. Đầu bếp gật đầu, lấy máy ảnh chụp cho chúng tôi một kiểu.
Tôi nghĩ thầm: “Chán thật, mai ba đứa lại lên báo”
Dòng tít tưởng tượng chạy trong đầu tôi: TỘI PHẠM 12 TUỔI ĐÁNH ĐẬP DÃ MAN TAY ĐUA MÔ TÔ KHÔNG PHÒNG VỆ.
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
- Ông nợ tôi một chuyện. Lúc trước ông có hứa cho biết tin về mẹ tôi.
Ông ta khởi động xe:
- Có chắc mày chịu nổi hung tin không? Mẹ mày chưa chết.
Đất dưới chân tôi quay cuồng:
- Nghĩa là sao?
- Nghĩa là khi bà ấy sắp chết, có người đưa bà ấy thoát khỏi tay quỷ đầu bò. Mẹ mày biến thành cơn mưa vàng, đúng chưa? Vậy linh hồn có rời đi chỗ khác. Chưa chết, chỉ bị bắt giữ thôi.
- Sao mẹ tôi bị bắt?
- Đúng là vắt mũi chưa sạch mà. Phải học binh pháp chứ. Đây là “chiêu” dùng con tin. Bắt người này để khống chế người khác.
- Đừng hòng ai khống chế được tôi.
Ông ta cười khả ố:
- Ghê quá nhỉ? Thôi, ta còn gặp nhau nhiều.
Tôi nắm chặt hai tay:
- Còn ông chớ tự mãn. Mới thấy tượng Cupid mặc bỉm nghịch cung tên đã quay đầu bỏ chạy. Vậy mà cũng tự xưng là thần chiến tranh.
Lửa bốc cháy sau cặp kính mát. Gió nóng thổi bạt hơi tôi, như thể tôi đang đứng từ xa quan sát vụ thử tên lửa hạt nhân:
- Percy Jackson, tao chưa xong chuyện với mày đâu. Khi nào đánh nhau nhớ cẩn thận đấy.
Ông ta rồ máy, chiếc Harley gầm gào vọt xuống cuối đường.
Annabeth nhận xét:
- Thế là không ngoan đâu.
- Mặc kệ.
- Chẳng ai muốn gây thù chuốc oán với thần thánh, với thần Ares thì càng không.
Grover chêm vào:
- Các cậu ơi, dù không thích ngắt lời, nhưng tớ phải…
Nó chỉ quán ăn. Tại quầy thanh toán, hai thực khách cuối cùng đang trả tiền, hai ông mặc áo liền quần có logo trắng giống như logo trên xe tải Tổ chức nhân đạo quốc tế.
- Nếu muốn nhờ xe trên sở thú, ta phải nhanh chân lên mới kịp.
Dù không thích, nhưng tôi biết ba đứa tôi không còn cách nào khác. Với lại, vãn cảnh Vender thế là đủ lắm rồi.
Chúng tôi chạy sang đường, trèo lên cửa sau của xe và đóng chặt cửa.
Mùi thối làm tôi bật ngửa: xe này có mùi của ổ mèo con lớn nhất thế giới. Trong xe tối mù. Tôi mở nắp bút, dùng ánh sáng từ kiếm Thủy triều quan sát khung cảnh não nề.
Ba chuồng sắt bẩn thỉu xếp thành dãy nhốt ba con thú hoang trông sầu thảm chưa từng thấy: một ngựa vằn, một sư tử đực lông trắng và một con thuộc loài linh dương trông rất lạ.
Chuồng sư tử có bao củ cải. Chắc chắn nó không thích ăn thứ đó. Chuồng linh dương và ngựa vằn đều có khay nhôm đựng thịt bò xay. Bờm ngựa vằn dính bết bã kẹo cao su, giống như có người tiêu khiển bằng cách nhai kẹo rồi nhổ bã lên người nó. Sừng linh dương treo bóng bay mừng sinh nhật có dòng chữ ngớ ngẩn: HAY ĂN CHÓNG LỚN.