"Ta không có con gái hay cháu gái nào hết!" Chiếc váy của người đàn bà cao tuổi lóe lên màu đen và màu đỏ. Bà cắn chặt môi và bà tung ra một cử chỉ khó hiểu. Bàn tay của bà xòe ra những móng vuốt và không khí đột nhiên sực nức mùi chanh. Vô số những quả bóng nhỏ có màu xanh lục sáng tụ tập trên hai lòng bàn tay của bà.
Và rồi Scathach dùng một con dao găm đâm thẳng vào chính giữa chiếc bàn gỗ. Cái bàn bị xẻ ra làm đôi với một tiếng gãy răng rắc long trời làm bắn tung hàng trăm mảnh vụn lên không khí và những chén gỗ đựng thức ăn rơi vỡ tung tóe trên sàn nhà. Người đàn bà đáp trả với những ánh sáng xanh lá cây nhểu xuống từ các ngón tay bà như một thứ chất lỏng lênh láng. Nó chảy, kêu xèo xèo và xuyên qua cành cây trước khi chìm vào gỗ.
Bốn Torc Allta ngay lập tức đứng sau lưng người đàn bà, vung những thanh kiếm hình lưỡi hái lên cao, và thêm ba sinh vật trong lốt lợn lòi cũng nhảy xổ ra từ các bụi rậm và chạy băng qua các cành cây tới đứng ngay sau Flamel và Scatty.
Cặp sinh đôi cứng đờ vì sợ hãi, không biết chắc vì những gì đang xảy ra. Nicholas Flamel không động đậy, ông tiếp tục cắt và ăn táo. Scathach bình tĩnh thu lại dao găm và đứng khoanh tay trước ngực. Cô nói gì đó rất nhanh với người đàn bà. Sophie và Josh có thể nhìn thấy đôi môi của Scathach mấp máy, nhưng tất cả những gì chúng nghe được chỉ là những tiếng rì rầm như tiếng muỗi vo ve.
Bà già không trả lời gì cả. Khuôn mặt bà vô cảm khi bà đứng lên và bước ra xa khỏi chiếc bàn với những con Torc Allta vây quanh bảo vệ. Lần này cả Flamel lẫn Scathach đều không đứng lên.
Sau một khoảng im lặng kéo dài, Scathach cúi người gom lại những trái cây và rau bị rớt xuống sàn nhà, phủi bụi cho chúng và cho chúng vào chiếc chén gỗ duy nhất còn lành lặn. Cô bắt đầu ăn.
Josh sắp mở miệng để hỏi đúng câu hỏi mà Sophie cần nghe câu trả lời, nhưng cô với tay qua dưới gầm bàn và siết chặt cánh tay cậu, ra dấu im lặng. Cô để ý thấy rằng có một chuyện gì đó cực kỳ nguy hiểm vừa xảy ra, và đó là một chuyện mà Josh có dự phần vào đó.
"Tôi nghĩ là mọi chuyện đã ổn cả, phải không?" Sau cùng thì Scathach nói.
Flamel ăn xong trái táo và chùi cạnh của đầu mũi tên đen vào một cái lá. "Điều đó còn phụ thuộc vào việc cô định nghĩa "ổn" là thế nào," ông nói.
Scathach nhai một củ cà rốt kêu rau ráu. "Chúng ta vẫn còn sống và chúng ta vẫn ở trong Vương quốc Bóng tối," cô nói. "Chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn. Mặt trời đang lặn. Bà chủ nhà của chúng ta sẽ đi ngủ và vào buổi sáng hôm sau, bà ta sẽ trở thành một người khác. Có thể bà ta sẽ không còn nhớ chút gì về những chuyện xảy ra chiều tối hôm nay."
"Cô đã nói gì với bà ấy vậy?" Flamel hỏi. "Tôi chưa bao giờ thông thạo ngôn ngữ của Elder."
"Đơn giản là nhắc nhở bà ấy về bổn phận lâu đời về lòng hiếu khách và hành vi không đáng kể vừa rồi của tôi là không hề cố ý và gây ra là do bất cẩn. Và do đó, không hề phạm tội nếu xét theo Luật lệ của Elder."
"Bà ta thật đáng sợ... .." Flamel thì thầm, liếc nhìn về phía thân cây to lớn. Có thể nhìn thấy những Torc Allta khổng lồ đang di chuyển trong đó trong khi con lợn lòi bự nhất vẫn đang trấn giữ lối cửa ra vào.