-Tôi đâu có hứa điều đó, Laurie.
-Đó là điều ngầm hiểu và tôi tin cô.
-Vậy thì tôi sẽ không nói. Tôi còn muốn phải chi anh đừng nói với tôi điều đó.
-Tôi nghĩ trái lại, lẽ ra cô phải hài lòng.
-Với ý nghĩ trông thấy một ai đó nghĩ tới việc tách chúng ta ra khỏi Meg à! Không phải vậy rồi!
-Cô có thích đến lượt cô không?
-Tôi rất muốn ai đó thử thôi!
-Jo nói giọng tự hào.
-Tôi cũng vậy. Và Laurie cười vui thật lòng với ý kiến đó.
-Tôi không nghĩ những điều bí mật thích hợp cho mình. Tôi luôn có tâm trí xáo trộn. Có lẽ anh giữ chuyện đó cho anh thì trăm lần tốt hơn.
-Jo nói giọng bội bạc. Ngạc nhiên với hiệu quả do điều bí mật của mình gây ra, Laurie hối tiếc đã bộc lộ nó và tìm cách thay đổi dòng ý tưởng của Jo. May sao cậu biết rõ cô bạn nhỏ của mình.
-Chúng ta hãy chạy xuống chân đồi này đi, vận động sẽ làm cô khỏe lại.
-Laurie gợi ý. -Và tôi cá rằng tôi sẽ tới trước cô.
-Anh có thể thua đấy.
-Jo đáp lại.
-Tôi có thể chạy như một con hươu. Trên đường không một bóng người. Con đường đổ dốc trước mặt nàng trông thật hấp dẫn. Không cưỡng được sự cám dỗ và thấy cũng cần đánh đuổi một ý tưởng nhức nhối, Jo bắt đầu chạy hết sức mình, chiếc nón nhanh chóng bị gió cuốn đi phía sau cô và những cái kẹp tóc bị vãi tung trên đường. Nhưng Laurie vẫn tới trước, theo sau cậu, Jo mệt lả, tóc xổ tung trên vai và đôi má đỏ hồng.
-Tôi muốn được làm một con linh dương, thậm chí một con ngựa, để được chạy nhiều giờ liền trong không khí này mà không hụt hơi. Cuộc thi chạy của chúng ta thật dễ chịu, nhưng anh hãy xem tôi đang trong tình trạng nào đây! Anh hãy đi nhặt đồ giùm tôi đi.
-Jo vừa nói vừa ngồi xuống gốc một cây thích đang rải trên đường những chiếc lá đã nhuốm màu đỏ. Laurie từ từ đi thu thập các món đồ của Jo, trong khi cô sửa lại mái tóc đã xổ ra và hy vọng đừng ai đi qua cho tới khi cô sắp đặt lại tất cả đâu ra đó. Nhưng có một người đang đi qua, và đó là Meg, hơn nữa trông cô đặc biệt lịch sự trong bộ trang phục lễ nghi trịnh trọng bởi cô vừa thực hiện những cuộc thăm viếng.
-Em làm gì ở đây thế?
-Cô vừa hỏi vừa nhìn cô em một cách ngạc nhiên.
-Em tìm những chiếc lá.
-Jo vừa nhỏ nhẹ đáp vừa lựa trong nắm lá phớt hồng cô vừa mới nhặt được.
-Và những cây kẹp tóc,
-Laurie tiếp lời, ném nửa tá kẹp tóc lên hai đầu gối của Jo.
-Em vẫn còn chạy, Jo! Thật đáng buồn! Em thật không sửa được tật đó. Bao giờ em mới bỏ đi những thói quen con trai của em?
-Meg nói giọng trách cứ.
-Cho tới khi nào em trở nên cứng đờ, già lão và em phải dùng một cái nạng! Chị đừng cố làm cho em lớn trước tuổi, chị Meg à. Trông thấy chị bất ngờ thay đổi đã là điều đủ buồn rồi. Chị hãy để mặc em là một cô bé lâu tới chừng nào em có thể. Jo vừa cúi đầu vừa nói, để chị cô không thấy môi cô đang run lên. Từ lúc nào, cô cảm thấy Meg đã trở thành một người đàn bà và những gì Laurie nói lần đầu tiên đã cho cô thấy lờ mờ rằng một ngày nào đó một biến cố, rất có thể sẽ chia rẽ họ. Laurie thấy sự bối rối của Jo và cậu đã ngăn trở Meg để ý tới điều đó bằng cách mau mắn hỏi cô đi đâu đấy.