Will sốt ruột lách qua nó đi vào một căn phòng lát kim loại khác, vội vã băng ngang phòng để đến cánh cửa tuốt đầu kia.
Trong lúc bận bịu xoay trở với ba nắm đấm trên cánh cửa, Will nhận xét:
- Cái này giống y như cái trên kia.
Cái này có vẽ một con số 0 to tướng.
Tụi nó đi vài bước thận trọng vào một căn phòng hình ống, giầy của tụi nó kêu lanh canh khi chạm vào cái sàn lát kim loại gồ ghề, và ánh đèn của tụi nó rọi lên một cánh cửa khác nữa.
Will sải buớc về phía đó nói:
- Dường như chúng ta chỉ có một đường để đi.
Chester lẩm bẩm trong miệng:
- Mấy thứ này có vẻ như đồ trong tàu ngầm, giống như phòng cách ly không khí.
Đứng nhón chân, Will ngó qua khung kính nhỏ nhưng không thể nhìn thấy gì ở phía bên kia. Khi nó thử rọi ngọn đèn xuyên qua đó, vết lem luốc và trầy trụa trên mặt kính chỉ khúc xạ ánh sáng khiến cho ô kính càng thêm mờ đục hơn nữa. Nó đành tự lẩm bẩm:
- Vô ích.
Đưa cây đèn của nó cho Chester, Will xoay ba nắm đấm rồi đẩy cánh cửa.
- Nó kẹt rồi.
Will cằn nhằn. Nó thử lại, không thành công.
- Mày có giúp tao một tay không?
Chester tham gia, và cả hai đứa kê vai vào cánh cửa cùng nhau dốc hết sức đẩy. Đột nhiên cánh cửa mở tung kèm theo một tiếng xì và một luồng gió mạnh ùa vào, hai đứa tụi nó té nhào vào một chỗ không thể biết.
Sau khi tụi nó lấy lại thăng bằng và đứng lên, giầy của tụi nó bây giờ đạp trên đá sỏi. Trước mặt tụi nó là một cảnh trí mà cả hai đều biết là đến trọn đời tụi nó cũng không thể nào quên được.
Đó là một con đường.
Tụi nó nhận ra mình ở trong một không gian khổng lồ rộng gần bằng xa lộ, uốn lượn ở xa xa về phía trái và phải. Nhìn qua bên kia đường tụi nó thấy một hàng đèn đường cao được thắp sáng.
Nhưng cái đằng sau những cột đèn đường ấy, phía bên kia của hang động, mới là cái thật sự khiến tụi nó nín thở. Trải dài đến hút tầm mắt của tụi nó, ở cả hai hướng, là những ngôi nhà.
Như thể bị thôi miên, cả Will và Chester đi về phía cảnh trí chợt hiện ra ấy. Khi tụi nó bước đi, cánh cửa sau lưng tụi nó đóng sầm lại mạnh đến nỗi cả hai quay phắt lại.
Chester hỏi thằng bạn nó với vẻ mặt ngỡ ngàng:
- Gió hả?
Will nhún vai đáp lại – nó rõ ràng cảm nhận một làn gió yếu ớt lướt qua mặt. Nó ngửa đầu ra sau hít hửi bắt được mùi thiu mốc trong không khí. Chester đang rọi đèn lên cánh cửa, rồi hướng ánh sáng lên bức tường phía trên, soi tỏ khối đá khổng lồ hình thành nên vách tường. Nó nhích vòng ánh sáng lên cao hơn nữa, càng lúc càng cao hơn, và mắt tụi nó bắt buộc phải dõi theo bức tường lên tận cõi âm u tuốt trên cao, nơi bức tường này giáp với bức tường đối diện thành một cái vòm thoai thoải, giống như mái vòm của một nhà thờ Thiên chúa giáo khổng lồ.
Chester níu lấy cánh tay thằng bạn hỏi:
- Tất cả những thứ này là gì hả Will? Chỗ này là gì?
Will trố mắt nhìn con đường lớn trả lời:
- Tao không biết – Tao chưa từng nghe nói về bất cứ thứ gì tương tự như vầy. Đúng là quái dị thật.