Chester tự ái cự lại:
- Tao đâu có thực sự tin là có.
- Ờ, phải. Mày đúng là ba phải.
Hài lòng rằng cái buồng thang máy trống trơn, lắc đầu thở dài nhẹ nhõm khi buồng thang máy lên tới nơi. Nó lắc lư rồi ngừng lại trong tiếng rổn rảng và Will lập tức kéo cánh cổng ra để tiến mấy bước vào bên trong. Sau đó nó quay lại, Chester vẫn còn do dự bên mép, mặt rõ ràng không thoải mái lắm.
Ánh mắt Chester đảo quanh bên trong buồng thang máy, nó nói:
- Tao không biết, Will à. Trông nó phiêu lưu quá.
Cái buồng thang máy này có vách và một cái sàn bằng thép tấm trầy trụa, và toàn bộ bị phủ một lớp bụi bặm và cặn dầu nhớp nháp có vẻ tích tụ nhiều năm rồi.
- Thôi mà, Chester. Đây chính là thời điểm trọng đại!
Will không hề dừng tới một giây để cân nhắc là chỉ có một hướng đi xuống mà thôi. Nếu nó đã phấn khởi sướng vui với việc khám phá ra hang động, thì giờ đây niềm say sưa phấn khích vượt xa mọi mong ước điên rồ nhất của nó. Nó cười vang:
- Tụi mình sắp nổi tiếng!
- Chắc vậy, tao có thể đọc thấy ngay lúc này… Hai cái chết trong tai nạn thang máy!
Chester rầu rĩ đáp lại kèm động tác duỗi cánh tay trước mặt để điểm đầu đề tin trên báo.
- Trông nó chẳng có vẻ gì an toàn cả... có thể không được sử dụng nhiều năm rồi.
Không chút ngập ngừng, Will nhảy tưng tung vài lần, giầy ống của nó nện canh canh trên sàn kim loại, cái thang máy đung đưa, Chester ngó thấy mà hãi hùng.
- An toàn như một cái nhà ấy.
Will nhe răng cười tinh quái. Đặt tay lên cái tay đòn bằng đồng bên trong thang máy, Will nhìn vào mắt Chester:
- Vậy mày có đi không... hay là quay lại đánh nhau với chuột?
Nhiêu đó là đủ để cho Chester lập tức bước vào trong thang máy. Will đóng cánh cổng lại, đẩy và đè tay đòn xuống, buồng thang máy lại một lần nữa lắc lư chuyển động và bắt đầu đi xuống. Xuyên qua song buồng thang máy tụi nó nhìn thấy, dù thường bị gián đoạn bởi những cửa tối thui ở các tầng khác, mặt đá từ từ lướt qua trong sự chuyển đổi màu thầm lặng, từ nâu sang đen rồi xám, màu son rồi vàng.
Một làn gió ẩm ướt thổi qua tụi nó, và có lúc Chester rọi ngọn đèn của nó xuyên qua khung sắt bên trên buồng thang máy, soi lên đường thông và dây cáp, ánh đèn của nó trông như những tia laser đầy bụi mờ tắt trong không gian sâu thẳm.
Chester hỏi:
- Theo mày thì nó sẽ đi xuống sâu cỡ nào?
Will đáp sỗ sàng:
- Làm sao tao biết?
Thật ra mất đến năm phút cái thang máy mới ngừng lại đột ngột kèm một cái nảy tung suýt gãy xương khiến cho cả hai đứa té nhào vô vách buồng.
Will ngượng ngùng nói:
- Lẽ ra tao nên thả cái tay đòn ra sớm hơn một tý.
Chester trừng mắt nhìn thằng bạn không biểu lộ cảm xúc, như thể chả có gì thực sự quan trọng nữa, và cả hai đứa đã đứng dậy, ánh đèn của tụi nó rọi những hình chiếu hình thoi khổng lồ từ trong buồng thang máy lên những bức tường bên kia.
Chester đẩy cổng rào thang máy ra thở dài:
- Lại một phen nữa.