Nó đi giữa đường, cảnh giác với những ngôi nhà ở hai bên đường. Những ngôi nhà đó tối tăm và đáng sợ; sau những khung cửa sổ bụi bặm không có ánh đèn nào sáng, cũng không có làn khói nào tỏa lên từ những cụm ống khói đen xoắn xít và cao nghêu một cách hiểm nghèo.
Nó đang cảm thấy lạc lõng và cô đơn thì nó thấy từ xa xa, ai đó đang băng qua đường. Nó biết ngay đó là cha nó và tim nó đập rộn lên vì vui sướng. Nó vẫy gọi, nhưng dừng lại ngay vì cảm thấy những tòa nhà đang quan sát nó. Có một tà khí u uất trùm lên những tòa nhà như thể chúng tích tụ một lực lượng hung ác, như một cái bẫy ngoằn ngoèo, nằm nín thở chờ chực nó.
Nỗi sợ của Will dâng lên tới ngưỡng hết chịu nổi và nó vùng chạy về phía cha nó. Nó cố gắng gọi cha, nhưng giọng nó lạc đi và không phát thành âm thanh, như thể chính không khí đã găm giữ những lời của nó ngay khi chúng thoát ra khỏi bờ môi.
Lúc này nó đang vắt giò lên cổ chạy trối chết, theo mỗi bước chân dài của nó con đường càng lúc càng hẹp hơn đến nỗi nhà cửa hai bên càng lúc càng ép nó lại.
Bây giờ nó có thể nhìn thấy những cái bóng mờ mờ thập thò một cách dọa dẫm bên trong những khung cửa tối om, và khi nó chạy qua thì họ bắt đầu đổ ra đường.
Sợ đến mụ mẫm, nó vấp chân và trượt té trên những phiến đá lát đường trơn bóng trong khi những bóng người bu lại thành bầy đằng sau nó đông đến nỗi không thể nào phân biệt được người này với người kia, mà hợp thành đám như một tấm chăn tối đen duy nhất. Ngón tay của họ chìa ra như những cụm khói sống động, chụp lấy nó trong lúc nó tuyệt vọng trốn chạy. Nhưng những bóng đen đã túm được nó, họ kéo ngược nó lại bằng những cái tua đen như mực cho đến khi nó bị buộc thất thủ hoàn toàn, cố nhìn theo lần cuối cùng hình ảnh của cha nó ở đằng xa, Will gào lên một tiếng gào im lặng. Tấm chăn đen như hũ nút trùm lên nó; ngay lập tức nó mất trọng lượng và rơi vào một cái hố. Nó rớt xuống đáy hố mạnh đến nỗi nó suýt tắc thở. Há hốc miệng lấy hơi, nó lăn ngửa ra và nhìn thấy lần đầu tiên những gương mặt lạnh lùng của những kẻ đã truy đuổi khi họ cúi xuống nhìn nó.
Nó mở miệng, nhưng trước khi kịp biết điều gì xảy ra, miệng nó đã đầy đất – nó có thể cảm nhận được vì đất chẹn lưỡi nó lại, đá cát cọ lạo xạo với răng nó. Nó đang bị chôn sống – nó không thể nào thở được.
Miệng ngoác ra, nôn ọe, Will tỉnh lại, họng khô khốc và toàn thân nhơm nhớp mồ hôi lạnh khi nó ngồi bật dậy. Trong cơn hoảng loạn, nó mò mẫm tìm bật ngọn đèn ngủ cạnh giường. Một cái tách vang lên, luồng ánh sáng vàng dễ chịu của ngọn đèn tỏa lan khắp phòng, bảo đảm sự bình thường khi nó liếc nhìn đồng hồ báo thức. Chỉ mới nửa đêm. Nó ngã vật xuống gối, ngó đăm đăm lên trần nhà và thở từng hơi nặng nhọc, toàn thân run lên. Ký ức về đất nhét đầy cổ họng nó vẫn còn mới tinh và rõ mồn một như thể chuyện đó đã thực sự xảy ra.
Và trong lúc nó nằm đó, cố lấy lại hơi thở, nó lại cảm nhận thấm thía nỗi đau được khơi dậy và càng buốt nhói hơn về sự mất cha. Cho dù nó cố gắng cách nào, nó vẫn không thể nào rũ bỏ được nỗi trống vắng quá sức chịu đựng, cuối cùng nó đành thôi giả vờ ngủ, nằm ngắm ánh sáng lạnh lẽo của bình minh bắt đầu mon men lẻn qua mép những bức màn cửa sổ, và sau rốt tràn ngập căn phòng.