- Ta cảm thấy tên Lâm Thái Bình này kể ra cũng có thể kết bạn đấy. Yến Thất nhướng mắt :
- Sao? Vương Động nói :
- Cái mạng của hắn là do anh cứu về, lại uống sạch của mình hết nửa ché rượu, chiếm cứ luôn chiếc giường của ta, thế nhưng hắn chẳng những không nói một lời cảm tạ mà lại còn cao giọng bảo rằng rất có thể nên kết bạn với bọn mình. Như vậy là hắn đã làm nở mặt cho mình đấy. Hắn cười nói tiếp :
- Biết người biết ta, con người như thế ngươi nghĩ có thể tìm được tên thứ hai không nào?
GIANG HỒ TỨ QUÁI
Hồi 3 Một cô gái đẹp
Như thế là Lâm Thái Bình ở lại Phú Quý sơn trang. Bắt đầu từ đó, chẳng những trong giang hồ cứ nói tới Phú Quý sơn trang là người ta không chỉ đề cập đến một tòa trang viện đồ sộ gần bên bãi tha ma, người ta không chỉ kể rằng tòa trang viện ấy nơi bếp không bao giờ có khói mà trong giang hồ, cứ hễ nói đến Phú Quý sơn trang là người ta nói đến một tập thể, một tập thể gồm bốn người ở trong tòa trang viện rộng lớn nhưng... trống ruột. Cái đó cũng chưa phải là chuyện chính. Cái đáng nói hơn hết là tuy nhà trống ruột, người cũng trống ruột theo nhưng họ sống thật là vui vẻ, gần như trên thế gian này không còn ai lạc thú hơn nữa. Hình như trong tình bằng hữu của họ có một sự giao kết... bất thành văn, sự giao kết đó là không ai buồn hỏi tới thân thế của ai, không cần biết lai lịch của ai, không cần biết họ từ đâu đến, dĩ vãng và tương lai của họ cũng không nghe bàn tới, không nghe ai động đến. Cho dù tửu hứng đến đâu, họ cũng chỉ bàn chuyện trời trăng mây nước chứ không khi nào họ hé miệng nói về bản thân của họ bao giờ. Nhưng từ khi buổi chiều mà Yến Thất mang Lâm Thái Bình về đến thì Quách Đại Lộ bỗng đâm ra phá lệ. Đêm hôm đó tuyết bắt đầu tan bớt. Lâm Thái Bình vẫn còn ngủ ngáy khò khò. Tự nhiên là Vương Động cũng không để cho mình yếu hơn hắn về phương diện đó. Quách Đại Lộ kéo Yến Thất ra ngoái núi đi săn. Đi săn của họ có nghĩa là đi kiếm những thức cần dùng nhất là cần dùng cho bao tử mà... khỏi tốn tiền mua, cũng như khỏi phải... đi xin. Nhưng chuyện đó bây giờ hơi khó. Tuyết khi mới bắt đầu tan còn lạnh hơn lúc tuyết rơi khá nhiều. Những kẻ ăn no là đút đầu vào mền. Đó là phương pháp hay nhất để tránh cơn lạnh lẽo và đánh một giấc cho tiêu dần những thức đã đầy bao tử. Vì thế trên đường không một bóng qua lại. Quách Đại Lộ và Yến Thất trong hoàn cảnh đó y như là hai cái hồn ma vất vưởng. Họ khấp khểnh chân thấp chân cao và Quách Đại Lộ cứ nhìn chầm chập xuống đế giày của Yến Thất và vụt hỏi :
- Ủa, anh đã đóng lại đế giày rồi đó à? Yến Thất gật đầu. Quách Đại Lộ hỏi tiếp :
- Từ lâu rồi tôi quên hỏi tại sao cặp đế giày của anh trước kia lại có được cái giá đến hai ngàn lượng bạc? Yến Thất lại gật đầu :
- Đúng thế. Quách Đại Lộ nhìn hắn bằng đôi mắt ngạc nhiên :
- Hình như tôi cũng chưa hỏi tại sao anh lại bị... chết đến bảy lần? Yến Thất gật đầu luôn :
- Đúng thế, quả thật là anh chưa hỏi. Quách Đại Lộ tiếp nhay :