Dù cô không chịu nổi cái nóng của núi lửa, cô vẫn thấy rùng mình.
Chị cô gặp rắc rối ư? Đó hầu như là chuyện không tưởng. Aoife ít nhất cũng nguy hiểm chết người như Bóng Tối. Chị ấy nhanh nhậy và tàn nhẫn, chị ấy không biết xót thương cho con người...trừ một người duy nhất: Niten -Miyamoto Musashi. Bóng tối vô thức gật đầu. Kiếm sĩ sẽ biết chị gáo cô ở đâu. Có thể - chỉ là có thể thôi - và nếu cô sống sót - cô sẽ tới gặp Niten và nhờ anh ta gửi tin cho Aoife. Có thể, chỉ là có thể thôi, đây là lúc để hàn gắn mối quan hệ.
Scathach ngả người nhìn lên bầu trời tối dần. Màu xanh nhạt đã chuyển sẫm sang màu tím, những ngôi sao đầu tiên bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời. Cô hầu như có thể nhận ra tất cả.
Một luồng sáng đỏ thẫm vụt qua khiến cô chú ý.
Lúc đầu cô nghĩ đó là sao băng; nhưng sau đó cô nhận ra đó là một vinama đang chuyển động êm ru trên bầu trời, phản chiếu ánh sáng đỏ từ nham thạch bên dưới. Hết cái này rồi cái kia tiếp nối. Bản năng sống sót khiến cô đứng bật dậy, ở phía bên kia núi lửa cô thấy Saint-Germain cũng đã đứng lên. Anh ta cũng biết có gì đó bất thường. Scathach quan sát từng chiếc đĩa bay bay qua bay lại trong suốt mấy tiếng qua chở các tù nhân tới, và vừa rồi là thả bánh mỳ mốc và nước chua lè xuống các xà lim. Một số bánh mỳ và nước uống khơi rơi vào các xà lim mà tìm đường đi thẳng xuống sông nham thạch. Tuy vậy các anpu phi công cũng chẳng để ý mấy tới việc tù nhân no đói ra sao.
"Joan!" Scathach hét.
"Em thấy thấy rồi," Joan of Arc nói vọng xuống. Khuôn mặt cô xuất hiện ở gờ núi ngay trên đầu Scathach. "Em thấy mười hay mười hai..."
Scathach nheo mắt nhìn lên bầu trời đêm. "Tám...mười...mười hai - không, là mười ba. Mười bốn," cô kết thúc. "chị nghĩ có mười bốn cái."
Bên kia núi lửa Palamedes đang vẫy cô. Khi ông biết cô đã chú ý, vị hiệp sĩ Saracen nắm duỗi bàn tay ba lần.
"Mười lăm," Scathach hét lên với Joan "Palamedes đếm có mười lăm cái."
"Vậy kế hoạch thế nào?" Joan hét.
"Còn phụ thuộc..."
"Vào cái gì?"
"Vào việc chúng tới đâu trước. Chị nghĩ chúng sẽ tới chỗ chị hoặc Palamedes."
"Rồi sao?"
Scathach cười toe toét để lộ hàm răng ma cà rồng. "Ờ, chỉ có một cách thoát ra khỏi mấy nhà lao này là bằng vimana. Vì thế chúng ta phải kiểm soát được một trong số chúng."
"Kế hoach hay đó," Joan mỉa mai nói. "Thế thì chị sẽ đơn thương độc mã đánh bại hai anpu trong khi vẫn giữ vinama bay. Thế còn mười bốn chiếc còn lại thì sao? Chị nghĩ nó bay tại chỗ à?"
"Chị nói đó là kế hoạch. Chị có nói đấy là kế hoạch hoàn hảo đâu."
"Em nghĩ kế hoạch của chị sắp thay đổi rồi," Joan hét lên.
Một chiếc vimana xuất hiện. Chiếc này lớn hơn, nhìn từ sau nó giống một hình tam giác dài dẹt. Bề mặt nó một bên phản chiếu bầu trời đêm còn bên kia sáng lên màu đỏ của nham thạch hất lên khiến cho các đường nét rất khó phân biệt. Nó gầm rú bên trên những đĩa bay nhỏ hơn. Đột nhiên nó bật sáng, các ánh sáng màu xanh lơ, xanh lam, đỏ bừng sáng ở ba điểm trên hình tam giác.