Cánh cửa mở ra và Prometheus và Niten xông vào. Luồng điện của người bất tử và Elder lóe lên thành bộ áo giáp quan người, nhưng bộ áo giáp trang trí họa tiết của Prometheus mờ đi, chuyển sang màu pha lê và trong suốt như thể màu sắc đã bị xóa mất, còn bộ áo giáp samurai của Niten đã trở nên rách rưới và cũ xờn.
"Nữ phù thủy," Prometheus hét lên. "bà đang làm gì vậy?"
"Đủ rồi," Niten lạnh lùng nói. "Bà sẽ giết tất cả chúng ta đó."
"Không bao giờ là đủ," Perenelle quát lại. Luồng điện của bà cướp lấy tất cả các luồng điện khác. Những màu sắc đan xen vào nhau trở thành một đám mây đen hơn, đặc hơn trước khi biến thành một luồng điện đen. Khi Nữ Phù thủy quay đầu nhìn Prometheus và Nten, đôi mắt xanh lơ của bà trở thành hai viên đá đen đặc. "Tôi cần nhiều hơn... Nicholas cần nhiều hơn."
Sophie giật tay ra. Cô bị ngã ngửa ra vào cánh tay Niten, luồng điện bạc của cô biến bộ áo giáp samurai của ảnh trở thành kim loại rắn chắc.
"Không!" Perenelle gào lên, vươn tay ra với Sophie. "CHúng ta chưa làm xong!" Một sợi chỉ trắng bay qua luồng điện đen của bà, biến nó thành màu xám, lọc đi sự đen tối trong nó.
Prometheus bước lên trước Sophie và Niten. "Bà làm xong rồi, Nữ phù thủy." Ông nhìn bà lão và gật đầu. Tsagaglalal thả tay Perenelle và lùi lại.
"nhưng Nicholas..." Perenelle thì thầm. Luồng điện của bà trở lại màu trắng, đôi mắt từ từ chuyển sang màu xanh lơ.
"Bà đã làm những thứ cần làm rồi," Vị Elder nói.
Đột nhiên Nicholas Flamel thở dài, một luồng khói trắng bay lên từ môi ông. Đôi mắt trắng đục của ông mở ra và ông ngồi dậy nhìn xung quanh. "Tôi bỏ qua điều gì thú vị à?"
CHƯƠNG BA MƯƠI
Năm anpu to lớn áp giải người đàn ông tay móc câu qua hành lang bằng vàng và đá cẩm thạch của Thái Dương điện. Hành lang vốn thường đông đúc giờ vắng không. Những anpu trang bị vũ khí, vài con trong đó đang giữ những con chó bốn chân giống anpu đứng gác ở các cửa. Nến thơm và hương trầm thắp sáng hành lang nhưng không thể át nổi mùi hôi thối từ những anpu.
Marethyu bị trói bằng xích đá vững chắc, một còng quay cổ tay, một cái nữa quanh hông và hai cái ở cổ chân. Những tay bảo vệ mỗi tên cầm một xích đá, vây ông ta ở giữa. Chúng đã cởi bỏ áo khoác ngoài của ông ta. Một trong những tay bảo vệ cầm nó trên tay. Ông ta chỉ còn mặc chiếc áo dài tay với chiếc áo giáp bên ngoài, dài từ cổ tới eo, trùm lên chiếc quần bò sờn bẩn. Ánh kim loại lóe sáng ở mũi giày cũ mòn vẹt của ông ta. Mái tóc vàng bóng nhờn quá dài rơi trên vai ông, che đi đôi mắt xanh lơ. Râu ria mọc lởm chởm tren cằm và má ông ta do ba ngày rồi không cạo. Đầu ông ta lắc trái phải khi đi sâu hơn vào cung điện, môi mấp máy khi ông ta đọc dịch những hàng chứ cổ trên tường hoặc những ký tự Ogham trên trí trên những chân đế dưới những bức tượng bằng thủy tinh và kim loại đặt đều đặn dọc hành lang.
Những bảo vệ anpu kéo ông ta đi qua cánh cửa hẹp và cao. Họ không bước thêm để gõ cửa hay đi vào.
Người đàn ông tay móc câu nhoài người lên để xem xét cánh cửa. Hai tấm kim loại bằng vàng và bạc mở vào trong và được đánh bóng sáng như hai tấm gương óng ánh. Phía bên trên là một tấm xà đỡ bằng vàng đặc cao bằng một người đàn ông khắc hàng ngàn những hình chạm khắc đơn giản, trong đó hoặc là khắc hình mặt người, thú vật, hoặc quái vật. Vài hình vuông không có gì, hoặc mới hoàn thành một nửa. Nhưng ở giữa xà đỡ có một ô vuông lớn hơn những hình còn lại, trong đó chạm khắc chi tiết một mặt trăng khuyết...hoặc một cái móc câu.