"Đây là dì Agnes của các con," mẹ cô nói. "Dì ấy sẽ chăm sóc các con khi bố mẹ không có ở đây..."
Một cái gì đó lạnh lẽo luồn lách vào tâm trí Sophie, không phải ký ức mà là một ý nghĩ, một cái gì đó cay đắng và sai trái. Nếu dì Agnes không phải dì thật của cô, vậy thì những người dì khác của cô, dì Christine bí ẩn, người sống ở Mũi Montauk mà cô và gia đình hay đi thăm mỗi dịp Giáng sinh thì sao? Christine cũng không có quan hệ với họ. Vậy bà là ai? Liệu bà có giống như Agnes, và liệu hai người phụ nữ này có quan hệ gì với nhau không? Sophie rất muốn được nói chuyện với bố mẹ; cô muốn biết làm sao họ biết dì Agnes và dì Christine và họ biết hai người phụ nữ này bao lâu rồi. Cô phân vân không hiểu làm sao hai người phụ nữ này lại xuất hiện trong cuộc sống của những người nhà Newman. Cô có nghe bố nói về dì Agnes, và mẹ cô giành toàn thời gian mùa hè thời thơ bé cùng dì Christine. Những ý nghĩ đó thật đáng sợ. Gia đình Newman đã bị theo dõi bao lâu rồi? Và vì sao? Liệu có phải vì cô và Josh là cặp song sinh không? Nhưng vì sao dì Agnes và Christine lại theo dõi bố mẹ cô? Trừ khi họ đã biết từ lâu rằng, Richard và Sara sẽ gặp nhau, yêu nhau, cưới nhau và sinh ra một cặp sinh đôi vàng và bạc. Liệu họ biết việc đó là hoàn toàn tự nhiên, hay họ đã can thiệp vào? Sophie rùng mình: dù chỉ là ý nghĩ cũng đủ đáng sợ rồi.
Cô cần nói với Josh về chuyện này; cô ước gì cậu ở đây.
...Và đột nhiên Josh ở đó.
Cô cảm thấy mối liên hệ với cậu em sinh đôi như thể nó đang hiển hiện rành rành trước mắt vậy. Trong suốt mười lăm năm qua; cô không hề nghĩ họ sẽ xa nhau hơn hai ngày, và dù thế họ cũng luôn liên lạc qua điện thoại, tin nhắn và email. Lúc Josh quay lưng với cô và bỏ đi cùng Dee và Dare, cô cảm thấy như thể mình bị thương, như thể cô mất đi một phần thân thể. Nhưng ít nhất giờ cô đã biết em mình còn sống.
Cậu...cậu...
Sophie tập trung vào cậu em trai, cố gắng nhớ mọi điều đã được dạy về cách sử dụng các Giác quan đã được Đánh thức. Cô cần biết cậu khỏe mạnh và an toàn. Và nếu cô có thể biết cậu đang ở đâu, cô sẽ có thể tìm cậu. Cô chắc rằng nếu lúc đó chỉ có cô và Josh - nếu không có người khác xen vào - cô sẽ có thể nói chuyện phải quấy với cậu.
Cô nhìn thấy cậu rõ hơn. Mái tóc vàng bóng mượt giờ trở nên mướt dầu và cần được gội, những quầng đen lớn hiện dưới đôi mắt xanh của cậu, những vệt bồ hóng đen sì đầy trên mặt cậu...
Đột nhiên cô ngửi thấy mùi muối và mùi i ốt trộn lẫn mùi của một chuồng thú, mùi xạ và mùi thịt và rồi những hình anh rõ nét hơn. Một trong số đó rõ nét hơn những hình còn lại: cô nhìn thấy một hòn đảo trên đó sừng sững một tào nhà trắng, trên hòn đảo có một ngọn hải đăng.
Josh đang ở Alcatraz.
Cậu đang bước xuống hành lang nhà tù. Hai bên hành lang đều có các xà lim, trong đó giữ những sinh vật khác nhau. Cậu không thể kể tên chúng, nhưng Phù thủy xứ Endor có thể, Sophie biết cô cũng biết - có những con yêu tinh của vùng Celt, những con quỷ của Nhật bản, những ông ba bị của Anh, những người khổng lồ của Scadinavi, của Na Uy, cùng với quái vật đầu bò của Hy Lạp, những con Windigo của nước Mỹ ở cạnh xà lim của ma cà rồng Ấn Độ. Cô có thể cảm thấy hơi thở của cậu em biến thành những hơi thở ngắn. Cô cảm thấy bụng cậu quặn lại khi đi qua xà lim chứa nue, con quái vật đầu khỉ mình chó đuôi rắn của Nhật.