Josh mở hộp và lấy khẩu súng ra khỏi tường. Cậu đã nhìn thấy bố cậu dùng cậu súng bắn pháo sáng trước đây, và cậu biết chúng hoạt động ra sao dù chưa từng sử dụng. Cậu trở ngược lại thuyền. Nếu cậu có diêm, cậu sẽ nhúng đầu dây vào dầu dùng bật lửa đốt và thả nó xuống nước.Với khẩu súng cậu chỉ có một cách duy nhất là bắn pháo sáng vào lớp dầu mỏng trên mặt nước.
Những Nereid đang tiến tới gần. Chúng tụ lại quanh tàu, mồm mở ra rồi ngậm lại, răng nghiến vào nhau, mùi cá ươn gần như quá sức chịu đựng.
Josh cầm một can nhiên liệu lên lắc. Có chất lỏng bên trong. Cậu nắm lấy tay cầm và quăng như thể đang ném bóng chày và ném về chỗ cậu có thể nhìn thấy vệt dầu loang màu bảy sắc cầu vồng. Can dầu bay thẳng vào giữa vết dầu loang.
Chiếc thuyền chìm xuống khi những Nereid tay như càng cua kéo hai bên thân tàu xuống.
Cậu nắm chiếc súng bắn pháo bằng cả hai tay và nhắm vào chiếc can đang nổi lềnh phềnh. Cậu biết đích xác về hướng gió, và cậu biết pháo sáng sẽ bay theo hình vòng cung rồi rơi xuống.
Như một mũi tên.
Cậu bóp cò súng. Một quả pháo đỏ bay ra, vẽ một hình vòng cung trong không khí, rơi xuống... trúng can dầu, ngay lập tức tạo ra những ngọn lửa vàng cam. Ngọn lửa nhảy nhót trên mặt nước, trên con sóng này tới con sóng khác, bao quanh con tàu.
Trong một giây ngắn ngủi không khí rung lên với tiếng hát tuyệt vời của những Nereid, và rồi, không nói một lời, chúng lặn xuống và biến mất. Một lúc sau những ngọn nửa xanh cũng không còn.
Ts. John Dee nhìn xung quanh con tàu tả tơi. Hắn gật đầu với Josh. "Rất ấn tượng đấy, cậu trai trẻ."
Josh thấy kiệt sức. Thế giới quay trở lại tốc độ bình thường đến cùng với sự mệt mỏi. Cậu cảm thấy như vừa chơi thêm hai hiệp phụ trong một trận bóng đá.
"Sao cậu nghĩ ra ý tưởng đó?" Dee hỏi và quan sát Josh thật kỹ.
Josh lắc đầu. "Những ý ức," cậu lẩm bẩm.
...của một đội quân mặc giáp sáng loáng của Nhật, bị giam hãm, bao vây và yếu thế đã tạo ra một mê cung rơm rạ cháy để chia lẻ và vây hãm quân thù.
...của một chiến binh mặc giáp da và lưới sắt, đầu đội mũ trụ, ở giữa cầu đối mặt với một đội quân không phải người, đốt cây cầu để chắc những con quái vật không thể tiến tới gần mình.
...của ba con tàu trang bị vũ khí thô sơ bị một hạm đội bao vây. Một trong ba con thuyền chở đầy bột đep, gỗ tàu bị đổ đầy dầu cá. Người ta đốt thuyền và lái về hướng hạm đội. Nó phát nổ và gây ra hỗn loạn.
Josh biết đó không phải ký ức của cậu, và cậu biết nó cũng không phải của thanh Clarent. Khi cậu cầm thanh kiếm Hèn nhát những ký ức của nó thường khiến cậu phát bệnh. Những ký ức này, ý nghĩ này lại khác. Chúng mang theo sự hào hứng, hồ hởi và trong vài dịp khi mọi thứ chậm lại, khi mọi vấn đề đều có lời giải và không có cái gì có thể hơn cậu, cậu cảm thấy mình thực sự đang sống. Ngay khi những ký ức không phải của cậu biến mất, thế giới quay về nhịp độ bình thường, cậu nghĩ cậu chưa thể thoát. Nếu pháo sáng không đánh lửa cho dầu được, cậu biết có hàng tá những giả thiết khác có thể có.