Sophie đẩy cửa bước vào phòng.
Dù cô đã tới ngôi nhà này hơn mười năm nay, Sophie chưa bao giờ bước vào trong phòng ngủ của dì. Cả cô lẫn em trai cô đều luôn tò mò về nó. Cánh cửa luôn luôn khóa, và cô nhớ có một lần cô cố nhìn qua lỗ khóa, nhưng chỉ thấy có cái gì treo đằng sau cửa, che mất lối vào. Josh thậm chí còn thử trèo lên cây để nhìn qua cửa sổ nhưng cành cây bị gẫy. May là bụi hồng của dì Aunes đã đỡ cho cậu, dù cậu bị xước xát từ đầu tới chân. Dì Agnes không nói gì khi lau rửa vết thương bằng dung dịch màu xanh có mùi gắt, dù tụi sinh đôi biết bà đã đoán ra chúng cố làm cái gì. Hôm sau một tấm rèm xuất hiện ở cửa sổ phòng bà.
Sophie luôn nghĩ nó sẽ mang phong cách thowiff kỳ Victoria, với những đồ gỗ màu tối nặng nề, sẽ có một đồng hồ tròn lớn đặt trên bệ lò sưởi, tường đầy những bức ảnh khung gỗ, chiếc giường lớn, với những chiếc gối thêu ren, ga giường dườm dà và chiếc chăn bông xấu xí.
Cô bị choáng vì sự giản dị của căn phòng. Một chiếc giường đơn được đặt ở chính giữa căn phòng sơn trắng. Không có bức ảnh nào mà chỉ có hộp bằng gỗ nhám và đánh bóng loáng treo trên tường đựng những tạo tác của người xua. Sophie đoán đấy là những món quà từ ba mẹ cô dành cho dì Agnes: đầu giáo, đồng xu, đồ nữ trang, hạt cườm và mặt dây chuyển xanh hình con bọ hung. Thứ duy nhất có màu bên cạnh con bọ hung là chiếc găng tay treo trên cửa sổ đầu giường. Trên tường là hai hình lục giác đặt lồng vào nhau, giữ đúng chỗ nhờ đây đăng ten vàng. Hai các đều làm được làm bằng đá mã não đen và vàng, và bên trong vòng lục giác trong là một mê cung màu xanh đá ngọc lục bảo. Sophie đoán rằng khi mặt trời mọc, mặt trời sẽ chiếu vào trong vật bắt cơn mơ này và căn phòng sẽ sống động với màu ngũ sắc.
Giờ căn phòng đang chìm trong bóng tối.
Niten và Prometheus đang đứng hai bên chiếc giường nhỏ hẹp của dì Agnes. Nằm bất động trên chiếc giường phủ ga trắng là Nicholas Flamel.
Sophie thấy tim mình chùng xuống. Cô đặt tay lên miệng.
"Chú ấy không..."
Prometheus lắc đầu và cô gái đột nhiên nhận ra rằng mái tóc đỏ của ông đã chuyển thành bạc trắng chỉ trong vài giờ đồng hồ kể từ lần cuối cô gặp ông. Nước mắt khiến đôi mắt xanh của ông trở nên to lớn trên mặt ông. "Không. Nhưng chỉ là chưa thôi."
"Nhưng sẽ sớm thôi," Niten thì thầm. Anh vươn tay ra đặt lên trán Nhà giả kim. "Nicholas đang chết dần. Ông ấy sẽ không qua nổi hôm nay đâu."
CHƯƠNG MƯỜI BẢY
Isis và Osiris tay trong tay như bất cứ một đôi tình nhanh nào đang thưởng ngoạn cảnh tối, hai người đi dọc theo Quai de Montebello trên bờ sông Sein thành phố Paris. Bên trái họ chính là điểm đến của họ, nhà thờ Đức bà đang tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.
"Đẹp," Isis nói, sử dụng ngôn ngữ có trước khi các pha ra ông trị vì Ai Cập.
"Quá đẹp," Osiris gật đầu, ánh lửa như một chất lỏng trên đầu ông. Ông ta tháo chiếc kính mát treo ở cổ áo phông trắng. Isis vẫn đeo kính, và hai hình ảnh thu nhỏ của nhà thơ đang phản chiếu trên chiếc kính đen.
Dù giờ đã là mười giờ tối nhưng vẫn còn rất nhiều du khách đang đi quanh các danh lam nổi tiếng - có khi còn nhiều hơn bình thường. Những bức tượng đã bị phá hủy đầu tuần rồi đã thu hút sự quan tâm của giới truyền thông thế giới. Một vài bản báo cao đã cho rằng đây là hành động của phe khủng bố hoặc bọn quá khích nào đó, một số khác nói đây là kết quả của quá trình ấm lên toàn cầu và sói mòn axit, nhưng hầu hết các tờ báo đều nêu lên một câu chuyện đơn giản. Những bức tượng đó đã được tạc vào tòa nhà hơn sáu trăm năm trước. Chỉ là vẫn đề thời gian trước khi nó lở ra.