"Vậy là cuộc đoàn viên kỳ lạ này là có lý do?" Prometheus hỏi.
"Dạng thế," Tsagaglalal nói. "Chồng ta và Chronos đã tiên đoán được chuyện này cách đây mười ngàn năm. Abraham đã đưa tôi vài thứ giành cho mọi người." BÀ mở chiếc hộp bìa cứng trên bàn và lôi nệm rơm. "Tôi đã bảo vệ những tấm ngọc lục bảo này cả đời," bà nói và bắt đầu lôi ra những tảng đá xanh mỏng dẹp và đưa cho những người xung quanh. "Prometheus, đây là cho ông. Đây là của cậu Niten..."
"Chúng là gì thế?" Sophie hỏi.
"Những lá thư đến từ quá khứ," Tsagalglal nói. "Chồng dì đã viết chúng mười ngàn năm trước."
"Ông ấy biết tất cả mọi người sẽ ở đây?" Sophie nghi ngờ hỏi.
Tsagaglalal quay lại và gật đầu. "Đúng thế" Rồi bà lôi ra tấm ngọc lục bảo cuối cùng và đưa cho cô. "Và ông ấy cũng biết cháu sẽ ở đây, Sophie Newman."
CHƯƠNG BỐN MƯƠI HAI
Sophie nhìn tấm ngọc lục bảo. Nó rộng khoảng hai inch, dài tám inch. Nó mát lạnh trong tay cô. Cả hai mặt tấm ngọc khắc những con chữ nhỏ hẹp cô chưa từng thấy bao giờ: những hình tam giác, bán nguyệt, nét xiên, hơi giống những ký hiệu toán học và những dấu cách. Cô không thể nào hiểu được.
Cô lật tấm ngọc và lướt những ngón tay trên bề mặt trơn bóng của nó, theo những con chữ khắc theo chiều ngang. Luồng điện bạc của cô tạo thành những vệt trên tấm bảng khiến cô nín thở. NHững con chữ nhảy múa và hình thành đi hình thành lại trên tấm bảng đá. Cô những ra dạng chữ hình nêm của Ba Tư, chữ tượng hình Ai Cập và chữ chạm khắc của người Aztec, chữ Ogham của người Celt, chữ tượng hình Trung Quốc, chữ Arab, rồi Hy Lạp và chữ Rune của người Nóc-măng...và cuối cùng là tiếng Anh.
Đó là một lá thư
*****
Ta là Abraham của Danu Talis. Ta thường được gọi là Nhà Thông thái. Ta muốn gửi lời chào tới Bạc.
Ta biết rất nhiều về con. Ta biết tên, tuổi con. Ta cũng biết con là nữ. Ta đã đi theo tổ tiên của con suốt mười ngàn năm. Con là một cô gái phi thường, là người cuối cùng trong những người phụ nữ phi thường.
Con sống ở một thế giới ta không thể hiểu nổi, cũng như ta sống ở một thời kỳ con không thể tỏ tường. Nhưng chúng ta được liên kết với nhau, con và ta, nhờ tấm bảng này. Ta đã khắc nó bằng tay và ta mong rằng người vợ thân yêu của ta sẽ đưa nó cho con.
Ta đang ngồi trên tòa tháp của rìa Danu Talis viết lá thư này. Lịch sử sẽ đặt cho hòn đảo này những cái tên khác nhưng đây chính là cái tên đầu tiên của nó, cái tên thật sự của nó. Con nên biết thế giới của con và của ta là một nhưng cách nhau một ngàn năm. Hơn nữa con nên tin rằng ta không mong gì hơn ngoài những điều tốt nhất cho cả hai thế giới. Ta tin Tsagaglalal yêu quý của ta sẽ giao bức thư này cho con cho dù mất bao nhiêu lâu. Tới khi con đọc lá thư này, bà ấy đã bảo vệ và chăm sóc mẹ con, bà con và những nữ nhân trong họ tộc con từ khi họ tộc con bắt đầu. Và anh trai bà ấy sẽ làm điều tương tự cho những nam nhân.
Con cần phải biết: thế giới của con bắt đầu với cái chết của ta.
Nhưng con cũng nên biết trong một số dòng thời gian khác thế giới của ta không hề sụp đổ. Và trong những dòng thời gian đó, thế giới của con chưa bao giờ tồn tại, và những dạng sống khác nắm quyền kiểm soát trái đất.