"Anh ấy chẳng nghe gì cả, " Nancy nói. "Đừng tin lời anh ấy. Mình đem anh ấy đến đây, nói thẳng ra, chỉ vì mình không biết phải làm gì với anh ấy."
Mắt của Tessa có đôi mi dầy bụp, nặng nề và đôi mắt không to lắm nhưng kỳ lạ thay, có một màu xanh thăm thẳm, êm ái. Khi cô nhướng mắt nhìn Ollie, đôi mắt sáng không lộ một vẽ gì đặc biệt thân thiện hay thù nghịch, ngay cả tò mò. Chúng chỉ sâu hun hút và vững chải và làm cho anh không có cách gì tiếp tục nói những lời xã giao ngu ngốc nữa.
"Mời hai bạn vào nhà," cô nói, và đi trước dẫn đường. "Hy vọng hai bạn đừng phiền vì tôi phải tiếp tục khuấy sửa làm bơ. Tôi đang khuấy thì đợt khách cuối cùng đến, tôi phải ngừng lại, nhưng bây giờ nếu không tiếp tục, có lẽ bơ sẽ hư mất."
"Khuấy sửa làm bơ vào ngày Chúa Nhật, con gái hư, " Nancy nói. "Ollie, nhìn nè. Đây là cách làm bơ. Tôi dám cá là anh tưởng rằng con bò sản xuất ra bơ, sẳn sàng để đóng gói, và mang ra tiệm. Bồ cứ tự nhiên tiếp tục," cô nói với Tessa. "Khi mệt, bồ có thể để cho tôi làm một chút. Thực tình, tôi đến để mới bồ dự đám cưới của tôi."
"Tôi có nghe nói tới," Tessa nói.
"Đáng lẽ tôi gởi thiệp mời cho bồ, nhưng tôi không biết bồ có để ý hay không. Tôi nghĩ tôi nên đến đây và làm khó dễ cho đến khi bồ nói bồ sẽ đi. "
Họ vào thẳng nhà bếp.Tất cả các màn cửa sổ đã kéo xuống tới sát bệ, một chiếc quạt máy lừ đừ khuấy động không khí trên cao. Căn phòng có mùi nấu nướng, mùi các dĩa đựng thuốc diệt ruồi, mùi dầu lửa, mùi khăn lau chén. Tất cả các mùi này có lẽ đã dính khắn vào vách, vào sàn nhà hàng chục năm rồi. Nhưng có ai đó -- không còn nghi ngờ gì nữa, người con gái đang thở hào hển, gần như rên thành tiếng ở thùng đựng sửa kia - đã không quản công sơn phết những tủ chén dĩa và cửa phòng một màu xanh trứng chim cổ đỏ.
Giấy báo cũ trải đầy trên sàn chung quanh thùng đựng sửa, cho nhà đở bị bẩn. Sàn nhà có những chỗ mòn lẳn, lún xuống theo thời gian, đã có quá nhiều bước chân đi tới đi lui chung quanh bàn ăn và lò nướng. Với hầu hết những cô gái quê, có lẽ Ollie đủ lịch thiệp để hỏi xem anh có thể giúp họ được gì không, nhưng trong trường hợp này anh cảm thấy phân vân. Cô gái này, Tessa, không có vẻ gì buồn rầu ủ rũ, chỉ gìà trước tuổi, thẳng thắn đến độ làm nản lòng người khác và và tự mãn. Ngay cả Nancy cũng trở nên yên lặng, với sự có mặt của Tessa.
Bơ đã tới. Nancy nhảy cẩng lên để nhìn, và kêu anh làm theo. Anh ngạc nhiên vì sắc tái nhợt của nó, gần như không phải màu vâng, nhưng anh không nói gì, thế nào Nancy cũng rầy la anh vì sự dốt nát. Rồi hai cô gái bê cái khối tai tái, nhơm nhớp ấy đặt lên một mảnh vải trên bàn, dần nó bằng các dầm gỗ và gói lại trong miếng vải ấy.Tessa nhấc một cánh cửa trên sàn và hai cô khiêng khối bơ ấy xuống cầu thang của một cái hầm mà anh không thể ngờ đã có ở đấy. Nancy rú lên khi cô suýt bị hụt chân. Anh nghĩ rằng Tessa có thể tự tay làm lấy công việc một cách hoàn hảo, nhưng cô không ngại ban cho Nancy một đặc ân, như ta ban phát phần thưởng cho một đứa trẻ dễ thương hay mè nheo. Cô đê cho Nancy dọn dẹp các tờ báo trên sàn trong khi cô tự tay mở nấp các chai nước chanh mang từ dưới hầm lên. Từ thùng đá ở góc nhà, cô lấy một cục nước đá to, đến bồn rửa chén, rửa sạch mạc cưa và dùng một cây búa đập ra từng mảnh nhỏ, và bỏ các mảnh đá vụn ấy vào ly của họ. Một lần nữa anh cũng ngồi yên không giúp.