Nghe tôi nói, một đứa trong nhóm đáp:
- À, thế cũng hay.
Đoạn nó quay sang với mấy đứa kia tán gẫu tiếp như thể cái thằng tôi chưa từng tôi tại trên đời.
Tôi sợ nhất là phải từ biệt Grover, nhưng hóa ra tôi lo hão. Nó đã mua sẵn vé xe buýt về Manhattan, cùng chuyến với tôi luôn. Vậy là trên đường quay về thành phố, chúng tôi lại vai kề vai ngồi sát bên nhau.
Dọc đường, Grover cứ bồn chồn ngoái nhìn chằm chằm vào lối đi giữa hai hàng ghế để quan sát hành khách trên xe.
Tôi nhớ rất rõ mỗi lần rời Học viện Yancy , Grover lại hoảng hốt, nhấp nhổm như ngồi trên chảo lửa như thể nó biết chuyện xấu thế nào cũng đến.
Lúc đầu tôi tưởng nó sợ bị trêu chọc. Nhưng trên xe buýt, ai rỗi hơi chòng ghẹo nó chứ.
Cuối cùng, chịu không nổi tôi bèn bảo :
- Tìm mấy “Người Tử Tế” chứ gì ?
Grover giật thót mình :
- Cái… cái gì? Cậu vừa nói gì?
Tôi bèn nói thật là đã nghe lén nó và thầy Brunner nói chuyện đêm trước ngày thi.
Mắt Grover giật liên hồi:
- Cậu nghe được gì rồi?
- À… có nghe được mấy câu. Mà này, Hạn chót vào ngày Hạ chí nghĩa là gì thế?
Grover nhăn như bị:
- Thôi mà Percy… Hôm ấy, chẳng qua tớ lo cho câu quá nên mới ra nông nỗi. Ý tớ là cậu ảo tưởng về việc cô giáo dạy toán là ma quỷ đấy.
- Nhưng Grover…
- Tớ bèn bảo thầy Brunner rằng cậu đang bị căng thẳng quá mức. Bằng chứng là trường làm gì có cô giáo nào tên Dodds, với lại…
- Này Grover, cậu nói dối dở lắm.
Hai tai nó đỏ lựng như mào gà.
Nó lục túi áo lấy tấm danh thiếp nhàu nát, bẩn lem nhem:
- Vậy cậu giữ cái này đi. Ngộ nhỡ hè có cần đến tớ thì cứ gọi.
Trên tấm giấy nhỏ có dòng chữ hoa kiểu cầu kỳ làm chứng khó đọc của tôi thêm trầm trọng. Mãi sau tôi mới nhìn ra nội dung sau:
Grover Underwood
Người trông giữ
ĐỒI CON LAI
Long Island , New York
009-0009
- Con lai là...
Grover gắt:
- Chớ nói to! Đó là địa chỉ nơi tớ ở... trong hè.
Tôi buồn nẫu ruột. Hóa ra, Grover có nhà nghỉ dành cho mùa hè. Tôi chưa bao giờ nghĩ nhà nó cũng giàu như đại đa số bọn bạn học trong Học viện Yancy.
Mặt tôi như đưa đám :
- Ra thế. Vậy trong hè, nếu có muốn ghé dinh thự nhà cậu, tớ gọi số này à?
Nó gật đầu:
- Hoặc… khi có chuyện, cậu cần tớ giúp.
- Hè tớ cần cậu làm gì?
Tôi cố tình ăn nói phũ phàng.
Màu đỏ lan từ mặt xuống cổ Grover:
- Percy này, thực ra là tớ... tớ phải bảo vệ cậu.
Tôi trợn mắt nhìn nó.
Suốt năm học vừa rồi, tôi phải ẩu đả không biết bao nhiêu lần để bảo vệ Grover khỏi bị bắt nạt. Gần đến ngày chia tay, tôi mất ăn mất ngủ vì lo không có tôi, Grover sẽ sống ra sao khi bắt đầu năm học mới. Và bây giờ nó lại hành động như thể người cần được bảo vệ là tôi ấy. Tôi bèn hỏi nó: