Nó đưa ống tay áo lên lau trán:
- Percy, lúc nãy cậu thấy gì ở tiệm trái cây?
- À, lại ba bà già đó. Họ có gì mà cậu sợ thế? Chắc họ không giống cô... Dodds đâu nhỉ?
Nhìn mặt Grover thật khó đoán câu trả lời, nhưng có điều tôi biết chắc ba bà ở tiệm trái cây còn đáng sợ hơn cô Dodds gấp nhiều lần. Nó bảo:
- Thì cứ kể xem cậu nhìn thấy những gì.
- Bà ngồi giữa lấy kéo cắt sợi dây.
Grover nhắm nghiền mắt, tai nó huơ huơ như làm dấu thánh nhưng không phải. Dấu của Grover cổ xưa hơn dấu thánh nhiều.
- Vậy, cậu thấy bà ta cắt sợi dây.
- Ừ. Thì sao?
Miệng hỏi thế nhưng trong lòng tôi biết đó là chuyện nghiêm trọng.
Grover cắn ngón tay cái, miệng lẩm bẩm:
- Thế này không được. Tớ không muốn kết cục như lần vừa rôi.
- Lần vừa rồi?
- Sao lúc nào cũng là lớp sáu thế. Không ai qua nổi lớp sáu cả.
Tôi bắt đầu phát hoảng vì thấy Grover nói nhảm hoài:
- Grover! Cậu huyên thuyên gì vậy?
- Khi nào đến bến xe buýt, cho tớ đi cùng cậu về nhà. Cậu hứa đi.
Yêu cầu của nó nghe rất kỳ khôi nhưng tôi hứa đại cho xong.
- Mê tín vừa thôi, ông mãnh! Sợ điềm gở à?
Grover không trả lời.
- Này, tớ muốn hỏi về việc cắt dây vừa rồi. Nó ám chỉ có người sắp chết hả cậu?
Nó rầu rĩ nhìn tôi như thể vừa chọn xong loại hoa mà tôi thích nhất dùng để phủ lên quan tài cho tôi vậy.
3. Grover Không Mặc Quần
Đến lúc thú tội: Xe vừa vào bến, tôi đã bỏ rơi Grover tắp lự.
Tôi biết, tôi biết. Làm thế là quá đáng với bạn bè lắm lắm.
Nhưng Grover làm tôi sợ muốn chết. Nó nhìn tôi như thể tôi chết từ tám đời, miệng lẩm bẩm: “Biết ngay mà, lần nào cũng thế” và “Sao không ai trụ nổi cho đến hết năm lớp sáu?”
Tôi không còn lạ gì Grover. Bàng quang nó hoạt động trên mức bình thường mỗi khi chủ nhân lo âu. Thế nên tôi không ngạc nhiên khi vừa xuống xe buýt, nó bắt tôi hứa phải đợi nó trước khi te te chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Thay vì chờ bạn, tôi lấy va li chuồn ra cổng đón taxi về khu Thượng Manhattan.
Tôi bảo tài xế:
- Khu đông, ngã tư đường một lẻ bốn và đưòng Hoàng Tử.
***
Trước khi giới thiệu độc giả với mẹ tôi, tôi xin có đôi lời.
Tên bà là Sally Jackson, người tốt bụng nhất trần đời và là minh chứng sống cho câu triết lý cửa miệng của tôi: Người hiền chẳng bao giờ gặp lành.
Mẹ tôi lên năm tuổi cũng là lúc ông bà ngoại tôi tử nạn vì máy bay rơi. Sau đó, bà được ông cậu mang về nuôi nhưng người đó chẳng thèm quan tâm gì đến cô cháu gái. Vì muốn làm tiểu thuyết gia, nên suốt thời gian học trung học, mẹ tôi vừa học vừa đi làm quần quật cốt dành tiền lên đại học dự khóa viết văn. Thế rồi ông cậu bị ung thư khiến mẹ tôi đang học lớp mười hai phải bỏ ngang để ở nhà chăm sóc cậu. Ít lâu sau, ông cậu mất bỏ lại mẹ tôi tứ cố vô thân, không tiền bạc, không bằng cấp.
Thời gian ngắn ngủi tươi đẹp nhất của mẹ tôi là lúc gặp cha tôi.
Tôi không nhớ tý gì về cha, ngoại trừ cảm giác ấm áp bao trùm. Có thể đó là dấu vết nụ cười ông dành cho tôi. Mẹ không muốn nhắc đến cha vì hễ đả động đến chuyện ấy, mẹ lại buồn vô hạn. Mẹ cũng không có lấy một tấm hình của ông.