Đèn trong văn phòng thầy Brunner vụt tắt.
Tôi đứng chờ trong phòng tối và tưởng thời gian như ngừng trôi.
Mãi sau, tôi chuồn ra hành lang và trở về phòng.
Grover nằm trên giường, điềm nhiên ôn bài trọng tâm thi trong vở ghi môn Latinh như thể nó chưa xuống giường từ tối đến giờ.
Nó nheo mắt:
- Vừa đi đâu về thế? Thuộc hết bài chưa mà ung dung quá vậy?
Tôi im lặng, không nói không rằng.
Grover nhíu mày:
- Trông cậu thất thần chưa kìa. Mọi chuyện ổn cả chứ?
- Chỉ… hơi mệt thôi.
Tôi quay đi để nó không nhìn mặt tôi mà đoán già đoán non và sửa soạn đi ngủ.
Tôi không thể hiểu thông tin vừa nghe được dưới nhà. Tôi chỉ ước tất cả đều là thông tin của trí tưởng tượng của riêng tôi mà thôi.
Nhưng có một điều quá rõ rang: Thầy Brunner và Grover bí mật nói chuyện với nhau vê tôi. Họ tin chắc tôi sắp gặp nạn.
***
Chiều hôm sau, vừa ra đến cửa phòng thi sau khi làm bài thi môn tiếng Latinh dài ba tiếng, mắt tôi như nhảy múa với những cái tên Hy Lạp và La Mã cổ đại tôi đã viết sai. Toi nghe tiếng thầy Brunner gọi giật lại.
Tôi thoáng lo lắng rằng thầy phát hiện đêm qua tôi nghe lén chuyện của thầy nhưng hóa ra tôi lo hão.
- Percy này, đừng nản lòng khi phải rời Học viện Yancy nhé. Theo thầy… thế là thượng sách, em ạ.
Giọng thầy như an ủi, nhưng câu chữ thầy dùng khiến tôi ngượng chín cả người.
Dù thầy rất khẽ khàng, nhưng mấy bạn chưa làm xong bài còn trong phòng nghe thấy hết. Nhỏ Nancy Bobofit nhìn tôi bĩu môi và gửi cái nụ hôn gió chế nhạo.
Tôi lẩm bẩm:
- Em biết rồi ạ.
Thầy hết cho xe chạy lên, lại cho xe chạy đẩy lùi xuống như thể thầy không biết phải nói gì:
- Tức là... em không hợp với trường này. Thế nên sớm muộn gì em cũng phải rời trường thôi.
Mắt tôi cay xè.
Thế đấy! Người thầy tôi kính trọng nhất đứng trước mặt cả lớp và bảo thẳng rằng tôi không có khả năng tiếp tục theo học được nữa. Suốt một năm qua thầy luôn tin tưởng tôi, vậy mà bây giờ thầy bảo số tôi thể nào cũng bị tống cổ khỏi trường.
Tôi run rẩy:
- Dạ phải.
- Không, không phải như em nghĩ đâu. Tôi nói linh tinh gì thế này. Tôi muốn nói là… em không hề bình thường một chút nào. Tôi không hề có ý…
Tôi cắt ngang:
- Cảm ơn thầy! Cảm ơn thầy đã nhắc em điều đó.
- Kìa Percy…
Nhưng tôi đã cắm cúi bỏ đi
***
Trong ngày cuối cùng của học kỳ, tôi tống hết quần áo vào va li.
Đám con trai cười nói và khoe nhau dự định cho kỳ nghỉ hè sắp đến. Một đứa bảo sẽ thực hiên chuyến đi bộ đường trường xuyên đất nước Thụy Sĩ xinh đẹp. Đứa khác khoe sẽ lái du thuyền ở biển Carribbea cả tháng. Cũng như tôi, chúng đều là tội phạm vị thành niên, chỉ có khác là nhà chúng giàu nứt đố đổ vách. Bố chúng toàn là tổng giám đốc tập đoàn xuyên quốc gia nọ hay đại sứ Hoa Kỳ ở nước kia, hoặc chí ít cũng là một nhân vật nổi tiếng. Còn tôi chỉ là đứa cha căng chú kiết, xuất thân từ một dòng họ chẳng có ai thành danh cả.
Bọn bạn hỏi tôi hè định làm gì.
Tôi bảo sẽ về Manhattan với mẹ.
Tôi giấu chúng chuyện hè này tôi sẽ dắt chó đi dạo thuê để kiếm chút tiền mọn hoặc gõ cửa từng nhà bán phiếu mua báo dài hạn nhằm cung phụng cho thói cờ bạc của cha dượng. Có thế, ông mới cho tôi ăn ngày hai bữa. Nếu may mắn có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ lại ôm đầu lo cháy ruột vì không biết sẽ học ở đâu khi bắt đầu năm học mới.