Đọc to lên xem nào, C-H-A-R-O-N. Giờ nói theo ta nào: Charon.
Charon.
Nhóc này siêu quá ta! Nói tiếp ta xem: Ngài Charon.
Ngài Charon.
Giỏi lắm! Đừng nhầm ta với thứ nửa người nửa ngựa đó nữa, kẻo ta phát điên lên đấy. Giờ nói xem, hồn ma ba nhóc tỳ kia muốn gì đây?
Bị gọi là hồn ma, tôi choáng bèn nhìn Annabeth cầu cứu.
Annabeth dõng dạc:
Chúng cháu muốn xuống địa ngục.
Charon chu môi:
Nghe hay đấy!
Ông nói sao ạ?
Thẳng thắn và thật lòng. Không la oai oái. Cũng không ăn nói ngây ngô, đại loại như: “Thưa ngài Charon, Ngài có nhầm không vậy?”. Nhưng sao mấy đứa chết thế?
Tôi thích khuỷu tay vào sườn Grover.
Nó lắp bắp:
Dạ… chết đuối… trong bồn tắm ạ.
Cả ba ư?
Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
Charon thờ ơ:
Bồn tắm to nhỉ? Vậy chắc tụi bay không có hai đồng bạc để lên mắt làm lộ phí xuống âm phủ rồi. Trong trường hợp đó, nếu là người lớn, ta nhận thẻ tín dụng hoặc thêm tiền tàu bè qua sông mê vào hóa đơn truyền hình cáp mới. Nhưng trẻ con… chẳng đứa nào chuẩn bị chết cho cẩn thận cả. Nếu vậy, mấy đứa sẽ phải chờ ít nhất vài trăm năm.
Nhưng chúng cháu có tiền vàng.
Tôi xỉa ba đồng drachma lên bàn. Chẳng là tôi tìm thấy của nả bằng hiện kim giấu dưới bàn làm việc của Crusty. Ba đồng tiền ấy chỉ là số lẻ.
Charon liếm môi:
Chà chà… tiền drachma thật đây mà. Vàng thật hẳn hoi nhé. Lâu lắm rồi ta chưa nhìn thấy…
Bàn tay hau háu của hắn định vơ tiền bỏ túi.
Sắp thành công rồi.
Thình lình Charon nhìn tôi chằm chằm. Tia nhìn lạnh lẽo thấu qua mắt kính như muốn khoan thủng ngực tôi.
Nhưng mà này, lúc nảy mày đọc sai tên tao. Có phải do chứng khó đọc không?
Không. Tại chết rồi nên mắt bị quáng.
Charon nhòai người tới, hít hít:
Mày chưa chết. Đáng lẽ tao phải biết trước mới phải. Mày không phải người phàm. Thế là thần à?
Tôi khăng khăng:
Chúng cháu phải xuống địa ngục.
Charon gầm gừ.
Ngay lập tức, đám đông trong phòng cử động, người đi tới đi lui vẻ khó chịu, người châm thuốc. Đằng này có người vuốt tóc, người đằng kia sốt ruột xem đồng hồ đeo tay.
Charon bảo:
Biến đi trước khi ta đổi ý. Ta sẽ lấy tiền vàng và quên đã gặp các ngươi…
Hắn thèm thuồng dán mắt vào tiền nhưng chúng tôi nhanh tay chộp lấy.
Tôi nói cứng:
Không phục vụ, không có tiền boa.
Charon gầm lên nghe lạnh cả người. Mọi linh hồn trong phòng vội đổ xô về phía thang máy.
Tôi thở dài:
Tiếc quá, tụi này định cho thêm.
Tôi giơ túi đựng đầy tiền của Crusty. Vốc một nắm, tôi để mặc tiền vàng rơi qua kẻ tay.
Tiếng gầm biến thành tiếng sư tử rên:
Tiểu thần linh kia, tưởng mua chuộc được ta chắc? Nhân tiện nói xem trong túi có bao nhiêu tiền?
Nhiều. Đảm bảo nhiều hơn khoản tiền mọn Hades đổi lấy mồ hôi nước mắt của ông.
Nói mồ hôi nước mắt còn nhẹ đấy. Ngươi cứ tưởng tượng đi, phục vụ đám hồn ma kia cả ngày khổ cỡ nào. Chúng suốt ngày ỉ ôi: “Lạy ông, tôi chưa muốn chết.” với lại “Tôi không có tiền. Cho tôi đi đò miễn phí nhé.” Đã vậy suốt ba ngàn năm qua, ta chưa được lên lương lần nào. Mi tưởng mấy bộ vét này rẻ lắm sao?