Tuy nhiên, đối với phần đông người Afganistan những thù hằn chủng tộc rất hiếm. Các xung đột nảy sinh chủ yếu từ những cuộc tranh dành quyền lực giữa các thống lãnh chiến tranh khác nhau lôi kéo được nhóm tộc người của mình vào cuộc chiến chống lại một nhóm tộc người khác. Người tadjik sợ người pachtoun có quá nhiều quyền lực và sẽ tàn sát họ khi xảy ra một cuộc chiến tranh mới. Người pachtoun sợ người tadjik cũng vì những lý do đó. ở vùng bắc của đất nước, quan hệ giữa người ouzbek và người hazaras cũng hệt như thế. Vả chăng, những cuộc đánh nhau giữa các thống lãnh chiến tranh trong cùng một tộc người cũng thường xảy ra.
Sultan chẳng mấy để ý đến chuyện dòng máu nào chảy trong huyết quản của mình và của người khác. Mẹ là người pachtoun, bố là người tadjik, cũng giống như nhiều người Afganistan khác, ông là một thứ hỗn hợp thật tốt. Về phương diện hành chính, ông là người tadjik, vì quan hệ tộc người truyền theo dòng bố. Ông nói các thứ tiếng của cả hai nhóm, tiếng pachtoun và tiếng dari – thổ ngữ Ba Tư do người tadjik nói. Đối với Sultan, đã đến lúc người Afganistan để cho chiến tranh lùi vào quá khứ và cùng nhau đoàn kết để xây dựng đất lại nước. Ông mong ước Afganistan có thể khắc phục được quảng đường đã để lỡ so với các nước láng giềng, nhưng hy vọng của ông xem ra rất mong manh. Sultan lấy làm thất vọng về đồng bào của mình. Trong khi ông làm việc cật lực để phát triển công cuộc kinh doanh của ông, ông buồn vì những người tiêu phí tất cả tài sản để đi sang Mecca.
Vài ngày trước hôm lên đường sang Pakistan, ông có một cuộc trò chuyện với người em họ Wahid, chủ một cửa hàng nhỏ buôn bán phụ tùng ô tô, công việc mới bắt đầu có đà đôi chút. Wahid kể với ông rằng anh ta đã dành dụm đủ tiền để đáp máy bay sang Mecca.
- Cậu tin rằng việc đó sẽ giúp cậu cầu nguyện được sao? Sultan hỏi anh ta, giọng chế riễu. Trong Kinh Coran có dạy rằng chúng ta phải làm việc, phải tự giải quyết lấy các vấn đề của mình, phải đổ mồ hôi, gian khó. Mà chúng ta, người những Afganistan, chúng ta lại lười biếng, chúng ta chỉ thích cầu xin được giúp đỡ, của phương Tây hay của Allah.
- Nhưng trong kinh Coran cũng có dạy rằng chúng ta phải vinh danh Thượng Đế, Wahid cãi lại.
- Đấng tiên tri Mahomet chắc là sẽ phải khóc nếu ngài nghe được tất cả những lời cầu xin, tất cả những tiếng kêu gào và tất cả những lời cầu nguyện nhân danh Ngài đó. Nếu ta muốn khôi phục đất nước, thì cứ dập đầu xuống đất mãi cũng chẳng được gì. Tất cả những gì chúng ta biết là khấn vái, cầu kinh và đánh nhau. Nhưng những lời cầu nguyện chẳng có giá trị gì sất nếu người ta không chịu làm việc. Chúng ta không thể chờ đợi ân huệ của Thượng Đế! Sultan đã hét lên như vậy, trong khi nói quá hăng. Chúng ta mò mẫm đi tìm một con người thần thánh trong khi cái có thể giúp chúng ta là một cái bệ thổi lò!