Chương 32: THOÁT LỬA
- Con không đi đâu... Con không cần đi bệnh thất mà... Con không muốn...
Harry vừa lắp bắp nói vừa cố lùi ra xa giáo sư Tofty. Giáo sư đang nhìn nó ái ngại. Ông là người vừa đỡ Harry ra khỏi phòng thi đi vào tiền sảnh trong lúc tất cả đám học sinh chung quanh họ đều trố mắt nhìn.
Harry quẹt mồ hôi trên mặt, lắp bắp nói:
- Con... Con không sao đâu, thưa thầy... Thật mà... con chỉ ngủ gục... bị ác mộng.
Vị giáo sư già nói đầy cảm thông:
- Aùp lực thi cử ấy mà!
Ông run run vỗ nhẹ vai Harry:
- Xảy ra hoài. Chàng trai trẻ à, chuyện đó xảy ra hoài! Bây giờ uống một ly nước lạnh đi, rồi có lẽ trò sẽ sẵn sàng trở lại Đại Sảnh đường há? Giờ thi sắp hết rồi, nhưng có lẽ trò vẫn có thể làm nốt câu trả lời cuối cùng một cách gọn đẹp.
Harry đáp ngơ ngáo:
- Dạ... Con muốn nói... khỏi... Con đã làm xong... Con tin là xong theo nỗ lực hết sức của con...
Vị pháp sư già dịu dàng nói:
- Vậy thì tốt, vậy là tốt. Tôi sẽ đi thu bài của trò, còn trò thì tôi đề nghị nên nằm xuống nghỉ ngơi...
Harry gật đầu lia lịa:
- Dạ, con sẽ đi nghỉ... Cám ơn thầy nhiều lắm.
Nó đợi một chút cho đến khi gót chân của vị pháp sư già khuất sau ngưỡng cửa vào Đại Sảnh đường, rồi mới phóng chạy lên cầu thang đá hoa cương, xong leo tiếp cầu thang dẫn lên bệnh thất, gấp đến nỗi cứ đâm sầm vô các bức tường dọc hành lang, mạnh đến nỗi mấy bức tranh nó vụt qua mặt lầm bầm chê trách, rồi nó xộc vô cánh cửa đôi như một cơn cuồng phong, khiến bà Pomfrey lúc đó đang bón vô miệng Montague một dung dịch lỏng màu xanh sáng phải hét lên hốt hoảng.
- Potter, trò có biết trò đang làm gì không?
Harry thở hổn hển, hơi thở muốn xé lồng ngực nó:
- Con cần gặp giáo sư McGonagall! Ngay bây giờ... khẩn cấp lắm...
Bà Pomfrey rầu rĩ nói:
- Bà ấy không còn ở đây nữa, Potter à. Bà đã được chuyển qua bệnh viện Thánh Mungo hồi sáng này. Tuổi tác như thế mà bị trúng bốn Bùa Bất Tỉnh ngay giữa ngực... Chúng không giết chết bà ấy là cả một điều kỳ lạ.
Harry sững sờ:
- Cô... đi rồi à?
Tiếng chuông vừa reo bên ngoài phòng ngủ, và Harry nghe tiếng ồn ào xa xa quen thuộc của học sinh bắt đầu túa ra các hành lang bên trên và bên dưới. Nó vẫn đứng yên ngó bà Pomfrey. Chẳng còn ai nữa ở đây để nghe nó kể. Thầy Dumbledore đã đi, bác Hagrid đã đi, nhưng nó vẫn luôn luôn tin tưởng giáo sư McGonagall còn đó, cáu kỉnh và nguyên tắc cứng nhắc, ừ thì có thế thật, nhưng vẫn luôn có thể dựa vào được, vững vàng và sẵn sàng giúp đỡ...
Với một vẻ mặt đồng cảm mãnh liệt, bà Pomfrey nói:
- Ta không lấy làm lạ khi trò xúc động đến như vậy, Potter à. Đố kẻ nào trong đám đó dám điểm huyệt trước mặt giáo sư McGonagall giữa ban ngày! Chúng là một lũ hèn nhát... hèn nhát đáng kinh tởm. Nếu ta không vì lo lắng chuyện có thể xảy ra cho lũ học trò các con thì ta đã từ chức để phản đối...
Harry thẫn thờ nói:
- Dạ.
Nó quay gót bước đi nhanh mà không định hướng, ra khỏi bệnh thất, rồi đến hành lang đông đúc học trò, đứng ở đó, bị đám đông xung quanh xô đẩy, nỗi kinh hoàng bên trong nó phình trướng giống như khí độc, đến nỗi cái đầu của nó đờ đẫn, không thể nghĩ ra phải làm gì cái gì nữa...