Phòng 466.
Bốn mươi mét.
Trong bệnh viện, các bác sĩ và y tá đi lại rì rầm, nhưng Mark không nghe thấy điều gì. Náu mình trong lớp vỏ im lặng, anh chầm chậm tiến lên như con chim lặn đang ngưng thở. Anh sốt ruột và lòng đầy lo sợ. Để trấn an bản thân, anh nhắc đi nhắc lại rằng mình đã được rèn luyện để đối phó với tất cả các tình huống có thể xảy ra: có thể con gái anh không nhận ra anh hay tỏ ra hung hăng, có thể anh không đủ khả năng để nói chuyện với con bé, có thể...
Ba mươi mét.
Thời gian như kéo dài vô tận. Tại sao anh lại lo sợ đến thế? Nhưng anh có lý để lo lắng. Từ năm năm nay, chống lại tất cả mọi người, anh huy động tất thảy nguồn năng lượng trong mình để từ chối tin vào ý nghĩ cho rằng Layla đã chết. Anh chiến đấu bằng đầu óc hơn là dùng nắm đấm của mình. Đó là bài học mà anh và Connor rút ra từ thời thơ ấu đầy phức tạp trong khu phố thối nát ở Chicago. Chính niềm tin này đã định hướng lựa chọn nghề nghiệp của anh. Khi đau đớn đã quá sức chịu đựng và ta không thể đáp trả bằng những cú đánh thì ta cuộn mình lại rồi để mặc cơn bão đi qua. Luôn có một thời điểm nào đó kẻ thù mệt vì đã đánh quá nhiều. Luôn có một thời điểm mà cuối cùng cũng hứa hẹn một lối thoát.
Hai mươi mét.
Càng lại gần, anh càng cảm thấy tất cả những gì anh phải chịu đựng trong thời gian qua, tất cả những điều ấy đã từng cô đặc lại thành một khối, giờ lại trỗi dậy trong anh. Đó là một quãng thời gian dài, năm năm chìm trong vực thẳm đau đớn, tức là biết rằng con gái anh đang đau khổ và anh không thể làm gì giúp con bé. Thật khó khăn khi anh phải coi việc chính bản thân chịu đựng đau khổ là phương cách duy nhất trong nỗ lực chia sẻ cuối cùng.
Mười mét nữa.
Chỉ còn vài bước chân nữa và cơn ác mộng chấm dứt.
Hiện tại anh khó có thể tin vào điều đó.
Trong khi anh còn chưa bước tới chỗ cánh cửa, cửa từ từ hé mở.
Ban đầu, anh chỉ phân biệt được một quầng sáng phía trên bộ tóc xoăn nhô lên từ bộ pyjama màu hồng quá khổ. Rồi đến một bé gái, theo sau là cô y tá, khẽ mấp máy môi bước về phía anh.
Chính là con bé! Hiển nhiên là nó đã lớn hơn. Tuy nhiên anh vẫn thấy con bé quá nhỏ bé, quá mong manh dễ vỡ...
Trong tim mình, anh cảm giác như một quả lựu đạn vừa mới được rút chốt, nhưng để không làm con bé khiếp sợ, anh cố kìm nén mong muốn chạy đến bên con bé và chỉ phác một động tác bằng tay nhẹ nhàng.
Tứ chi anh run bắn.
Đừng chạy, Layla, đừng chạy!
Đứa trẻ không nhúc nhích. Khi đó Mark mới dám đưa mắt nhìn thẳng vào mắt con bé.
Một nghìn tám trăm hai mươi tám ngày kể từ khi con bé mất tích.
Anh đã chuẩn bị tư tưởng gặp một đứa trẻ hoảng hốt và ngơ ngác, nhưng anh không thấy trong mắt con bé nỗi khiếp sợ cũng như sự đau đớn. Ngược lại, con bé có vẻ bình tĩnh và ung dung. Bỗng nhiên con bé nhoẻn cười, rời tay khỏi cô y tá và chạy về phía Mark. Mark cúi người thấp xuống ngang bằng chiều cao con bé và cuối cùng cũng ôm con bé trong vòng tay.
- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, con yêu, vừa nói anh vừa nhấc con bé lên.
Anh ôm con bé vào lòng và một tình cảm biết ơn vô hạn bỗng ngập tràn trong anh. Đó là một thứ tình cảm mạnh mẽ hơn rất nhiều những gì anh đã cảm thấy khi con bé được sinh ra.