Ở giữa đám đông, anh nắm chặt tay Layla, như thể anh có nguy cơ bị mất con bé thêm lần nữa.
- Bác sĩ Hathaway! Bác sĩ Hathaway!
Mark quay đầu lại, ngạc nhiên vì có người gọi mình.
Cách anh vài mét, một người đàn ông không quen đang chạy đến chỗ anh.
- Mickaël Philips, tôi làm việc cho nhật báo Herald, anh ta tự giới thiệu.
Mark chau mày.
- Tôi muốn anh phát biểu vài lời về con gái mình, vừa nói tay phóng viên vừa rút máy ghi âm trong túi ra.
- Chúng tôi chẳng có gì để nói với anh cả, vừa trả lời Mark vừa ôm chặt Layla, chân rảo bước.
Nhưng tay phóng viên vẫn theo sát anh và muốn tỏ ra có tài thuyết phục:
- Chúng tôi muốn đề nghị với anh một hợp đồng bảy mươi lăm nghìn đô la cho một cuộc phỏng vấn đi kèm loạt ảnh...
- Anh hãy biến đi! Mark nổi giận.
Khi quay lại nhìn, anh nhận thấy tay phóng viên rút điện thoại di động ra và định chụp trộm một bức ảnh.
Bằng tất cả nỗ lực bảo vệ Layla, Mark túm lấy cổ họng Philips, siết chặt khí quản cho đến khi tay phóng viên phải buông điện thoại ra.
Chiếc điện thoại di động rơi xuống đất và mark nghiền nát theo đúng phương pháp bằng gót giày của mình.
- Anh sẽ phải trả giá vì điều đó! tay nhà báo vừa xoa cổ vừa đe dọa.
Mark nhìn chằm chằm tay phóng viên trong vài giây, ngạc nhiên vì thái độ hung hăng của mình và diễn biến ngắn ngủi của cuộc cãi vã.
Trong khi Mark quay gót để đến khu vực đăng ký, anh nghe tiếng Philips cảnh báo:
- Ngươi đang dính vào rắc rối lớn đấy, Hathaway, và thậm chí ngươi cũng chẳng ý thức được đâu! Ta đã làm một cuộc điều tra của riêng mình: ta có những thông tin lẽ ra có thể chia sẻ với ngươi. Ngươi không biết rõ sự thật đâu! Cả về vợ ngươi lẫn con gái ngươi!
* * *
EVIE
Chiếc xe bus từ Union Station[5] tới thả hành khách xuống trước nhà ga số 2. Lẫn trong số hành khách đó có một cô gái trẻ khoảng mười lăm tuổi ăn mặc theo phong cách gô tíc[6]. Evie là người cuối cùng bước xuống xe. Vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô tự động bước vào nhà ga đi, và mắt nhắm mắt mở, cô chăm chú nhìn màn hình để kiểm tra giờ cất cánh chuyến bay của mình. Đêm qua cô đã ngủ trên một băng ghế và mình mẩy đau nhức. Bụng sôi òng ọc. Các khớp xương kêu răng rắc và xương cốt dường như muốn vỡ vụn ra. Cô thèm thuồng nhìn gian hàng Starbucks ở đó bán cà phê cùng bánh ngọt, nhưng cô không còn một đồng xu dính túi. Đói bụng, cô kín đáo nhặt cốc nước cam còn thừa và mẩu bánh xốp còn sót lại trung thùng rác của coffee-shop.
Trong vài tiếng nữa thôi, cô sẽ có mặt tại New York. Sau một sự việc đột xuất đáng buồn buộc cô phải đến Los Angeles, giờ đây cô có thể bắt kịp gã đàn ông mà cô đang theo đuổi. Cô đã có địa chỉ của hắn ta: một tòa nhà ở mạn Bắc Manhattan. Ngay khi tìm ra hắn ta, cô sẽ giết chết hắn.
Cô sẽ giết chết hắn.
Cô sẽ giết chết hắn.
Và có thể sau đó, đau đớn sẽ giảm bớt.