Nguyên bản tiếng Pháp: Parce Que Je Taime
Tác giả: Guillaume Musso
Người dịch: Thu Phương
NÓI RIÊNG GIỮA CHÚNG TA...
Không gì tốt hơn một cuốn tiểu thuyết giúp ta hiểu rằng hiện thực khác xa bình thường, rằng hiện thực không đủ để thỏa mãn những mong muốn, dục vọng và mơ ước của con người. Mario VARGAS LLOSA
Trước khi bắt đầu, thông điệp của tác giả:
Để giữ bất ngờ, không nên tiết lộ đoạn kết
cuốn sách này cho bạn của bạn!
***
1. Buổi tối bắt đầu mọi chuyện
Chúng ta phải làm quen với điều này: vào những thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời, không có dấu hiệu báo trước. Ernest HEMINGWAY
Tháng Mười hai 2006
Đêm Giáng sinh, trung tâm Manhattan...
Tuyết không ngừng rơi từ buổi sáng. Đờ đẫn vì lạnh, “thành phố không bao giờ ngủ” dường như quay chậm lại, bất kể ánh đèn vẫn luôn ngập tràn.
Đối với một đêm Giáng sinh, giao thông thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên, bởi màn tuyết cùng lớp tuyết dày khiến việc di chuyển nhỏ nhất cũng gặp khó khăn.
Tuy vậy tại góc Đại lộ Madison và Phố 36, những chiếc limousine vẫn nối đuôi nhau theo một nhịp điệu ổn định. Chúng thả những vị khách trong xe xuống hiên một công trình mang phong cách Phục hưng, trụ sở của Morgan Library, một trong những tổ chức văn hóa nổi tiếng nhất New York, hôm nay trung tâm này sẽ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập.
Trên cầu thang lớn là một cơn lốc smoking, áo váy lộng lẫy, áo da lông thú và đồ trang sức. Đám đông tập trung về phía chái nhà được xây bằng thủy tinh và thép chạy dọc theo tòa nhà để gắn kết công trình với thế kỷ XXI một cách hài hòa. Ở tầng trên cùng, một hành lang dài dẫn đến căn phòng rộng, nơi có tủ kính trưng bày một vài báu vật của trung tâm: cuốn Kinh thánh của Gutenberg, bản thảo viết tay có minh họa thời Trung Cổ, những bức họa của Rembrandt, Léonard de Vinci và Van Gogh, những bức thư của Voltaire và Einstein, và thậm chí một mẩu khăn giấy mà trên đó Bob Dylan đã viết lời cho bài hát Blowin’in the Wind.
Dần dần, trật tự được thiết lập, những người đến muộn bước nhanh vào chỗ của mình. Tối nay, một phần của phòng đọc đã được sắp xếp thật đặc biệt để cho phép một vài người được hưởng đặc ân nghe nữ nghệ sĩ violon Nicole Hathaway chơi những bản sonat của Mozart và Brahms.
Nữ nghệ sĩ violon bước lên sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Đó là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thanh lịch và mực thước. Búi tóc theo kiểu Grace Kelly[1] tạo cảm giác cô giống như vai nữ chính trong các bộ phim của đạo diễn Alfred Hitchcock... Được đánh giá cao trên các sân khấu quốc tế, cô đã từng chơi với những dàn nhạc lớn nhất thế giới, và kể từ khi đĩa nhạc đầu tiên của cô được thu âm vào năm mười sáu tuổi, cô đã nhận được vô số lời khen tặng. Năm năm trước, một tấm thảm kịch đã tàn phá cuộc sống của cô. Báo chí và truyền hình đã nhắc đi nhắc lại sự kiện này và kể từ đó, sự nổi tiếng của cô đã vượt xa khỏi phạm vi những người yêu nhạc cổ điển.
Nicole chào khán giả và đặt nhạc cụ của mình xuống. Vẻ đẹp cổ điển của cô hoàn toàn phù hợp với nét duyên dáng quý tộc của không gian nơi đây, như thể nữ nghệ sĩ được đặt một cách rất tự nhiên vào giữa những bức điêu khắc cổ và bản thảo viết tay thời Phục hưng. Bằng một khởi đầu mạnh dạn và có chiều sâu, cây vĩ cầm ngay lập tức hòa hợp với dây đàn và sẽ duy trì như vậy trong suốt buổi trình diễn.