- Cũng không sao, Frank tiếp tục, cô con gái mà cô ấy tưởng là đã chết nay lại xuất hiện và...
- Anh muốn nói gì nào? Mark khó chịu cắt ngang.
Frank dường như do dự rồi tiếp:
- Nếu anh biết điều gì mà chúng tôi còn chưa biết về vợ anh, nếu anh có những nghi ngờ, anh phải nói cho chúng tôi. Đó là điều tôi muốn nói đến.
Nhưng Mark tiếp tục phớt lờ anh ta, thậm chí công khai quay lưng về phía anh ta. Anh cần quên cái tin nhắn lạ lùng Nicole để lạ cho anh, cái tin nhắn mà anh không biết cắt nghĩa ra sao. Hiện tại, anh phải nghĩ đến đứa con gái mà anh sẽ gặp lại trong vài phút tới. Không gì khác đáng để quan tâm, không gì khác có ý nghĩa với anh nữa.
- Còn một điều nữa, Frank nói thêm: vì sự cần thiết của cuộc điều tra, FBI không muốn tiết lộ việc con gái anh xuất hiện trở lại. Chúng tôi không đưa thông tin cho báo giới và trong thời điểm hiện tại, chúng tôi muốn cánh nhà báo nằm ngoài việc này.
- Tại sao?
- Chúng tôi có lý do riêng, viên cảnh sát trả lời thận trọng.
Nhưng Mark phản kích:
- Dĩ nhiên là anh không giải thích lý do cho tôi! Luôn là cái tật sinh bí mật của các người! Nhưng những điều đó đã kết thúc rồi: anh chẳng còn gì để lừa phỉnh tôi nữa.
Phiền lòng vì thái độ của Mark, Frank ấn nút dừng khẩn cấp, giữ chiếc thang máy lơ lửng giữa hai tầng bệnh viện để làm sáng tỏ tình hình.
- Chúng ta cần phải thống nhất rõ ràng, Hathaway: tôi để anh mang Layla về New York cùng, với điều kiện anh phải tôn trọng một số nguyên tắc.
- Tôi cóc quan tâm đến anh. Khởi động lại thang máy đi.
- Tôi yêu cầu con gái anh hàng ngày phải đến gặp bác sĩ tâm lý của Cục. Và ngay khi cô bé quyết định nói, chính chúng tôi sẽ thẩm vấn cô bé.
Điều này là quá đáng đối với Mark. Trong tích tắc, anh túm lấy cổ áo vest viên cảnh sát liên bang và dồn anh ta sát vào tấm gương trong thang máy bằng sức mạnh hung bạo không ngờ khiến chiếc thang máy mất cân bằng.
- Bác sĩ tâm lý, chính là tôi đây, hiểu chưa? Con gái tôi sẽ không gặp ai khác. Tôi là chuyên gia trong những ca kiểu này, là người giỏi nhất trong lĩnh vực của tôi.
Frank không tìm cách chống trả, chỉ nhận xét đơn giản:
- Anh có thể từng là người giỏi nhất, nhưng vào thời điểm hiện tại, anh chỉ còn là một gã đàn ông dữ tợn và hung hăng đa sống lang thang ngoài đường phố từ hai năm trước. Đó thực sự không phải những phẩm chất để an ủi một đứa trẻ đang bị sốc, anh đồng ý chứ?
Mark nắm chặt tay hơn, đồng thời còn siết mạnh hơn nữa.
- Anh đã không thể tìm thấy Layla! Nếu con bé ở đó, ngày hôm nay, đó không phải là nhờ công của anh. Vậy nên hãy để tôi được yên. Tôi sẽ lại kiểm soát mọi người. Vụ việc đã kết thúc.
Mark buông tay ra và ấn nút cho thang máy hoạt động trở lại.
Frank vừa chỉnh lại cổ áo vừa nhấn mạnh bằng một giọng lừng chừng:
- Vụ việc này sẽ chỉ kết thúc khi người ta tìm ra kẻ bắt cóc con gái anh.
* * *
Cửa thang máy mở ra một hành lang dài ốp kính, bên ngoài mưa gió đang quất liên hồi. Màn đêm đã buông xuống và ánh sáng của thành phố thiên thần Los Angeles trải dài như vô tận.
Mark cố gắng làm theo những chỉ dẫn mà người ta cung cấp cho anh. Phòng của Layla nằm ở cuối hành lang. Anh nhận thấy cánh cửa, cách anh khoảng bốn mươi mét.