“Vâng!” Tôi đáp, và mừng rằng tôi không làm cho họ hoàn toàn thất vọng. “Ý em là chưa ai cắt nó hết, em chắc chắn như vậy.” Thật ra thì tôi cũng chả chắc chắn lắm, đó chẳng qua là một lời cam kết ảo chẳng ảnh hưởng đến ai và mọi người đều vui vẻ. Từ khi về nhà, điều duy nhất tôi làm với tóc mình là tết thành một bím dài sau lưng.
Điều này có vẻ làm họ vui hơn một tí, cả ba người đều ôm chầm lấy và hôn tôi, đặt tôi vào chiếc ghế trong phòng và như thường lệ, họ tán chuyện sôi nổi mặc cho tôi có chú ý hay không. Trong khi Venia cố gắng cứu chữa đôi chân mày của tôi thì Octavia gắn vào bộ móng tay giả, còn Flavius thì xoa bóp đầu. Cả ba cùng kể tôi nghe những chuyện về Capitol – mọi thứ đã thay đổi như thế nào kể từ sau Đấu Trường. Mọi người đang đếm từng phút chờ tôi và Peeta trở lại Capitol sau khi Chuyến Diễu hành của người chiến thắng kết thúc. Và sau đó, chỉ mất ít lâu thì Đấu Trường thứ 75 lại bắt đầu.
“Nó không đáng sợ sao?”
“Em có cảm thấy mình may mắn không?”
“Năm đầu tiên làm người chiến thắng, em đã được trở thành cố vấn của Đấu trường lần thứ 75.”
Những lời của họ đều toát lên đầy vẻ phấn khích.
“Ơ… dạ” Tôi thận trọng trả lời. Đó là điều tốt nhất mà tôi có thể làm. Trong một đợt tuyển quân bình thường, làm cố vấn đã là một cơn ác mộng rồi. Tôi khó có thể yên lòng bước qua một ngôi trường trong quận mà không nghĩ đến tôi sẽ phải huấn luyện những gì cho những đứa trẻ thơ kia. Và để cho mọi việc tồi tệ hơn, đây là năm kỉ niệm lần thứ 75 của Đấu Trường. Họ tổ chức sự kiện này mỗi 25 năm một lần, và để đẩy sự phấn khích của người dân Capitol lên cao hơn mọi năm, sẽ có vài sự thay đồi để làm khó các Vật tế. Dĩ nhiên là tôi chưa từng chứng kiến bất kì dịp kỉ niệm nào, nhưng ở trường, tôi đã được học về lần kỉ niệm thứ hai – tức Đấu Trường thứ 50. Năm đó họ yêu mỗi quận phải mang đến số lượng Vật tế gấp đôi. Các giáo viên chưa bao giờ đi sâu vào chi tiết cả – mà ngạc nhiên thay khi nhà vô địch năm ấy chính là Haymitch Abernathy đến từ Quận 12.
“Tốt hơn hết là Haymitch nên chuẩn bị ăn vận cho tử tế, kì này ông ta cũng là một trong những tâm điểm của mọi người!”. Octavia lên tiếng.
Haymitch chưa bao giờ kể tôi nghe về kinh nghiệm của ông ta trong Đấu trường. và có lẽ tôi cũng chả bao giờ hỏi. Nếu có khi nào tôi trông thấy hình ảnh ngày đó của ông ta trên TV thì có lẽ là tôi cũng còn quá nhỏ để có thể nhớ ra. Nhưng ngược lại, Capitol không bao giờ để Hamitch quên đi khoảng thời gian đó một cách dễ dàng. Và có lẽ khi tôi và Peeta làm cố vấn cho năm nay thì ông ta sẽ có được chút thời gian nghỉ ngơi.
Sau khi đã chán với đề tài Đấu Trường đặc biệt, đội chuẩn bị chuyển sang những câu chuyện về cuộc đời vớ vẩn của họ. Chúng cứ nối tiếp nhau làm đầu óc tôi quay cuồng với một anh chàng lạ hoắc nào đó hay một kẻ ngớ ngẩn đã mặc bộ đồ da đến dự tiệc sinh nhật của Octavia.