Giờ thì anh đang sắp xếp lại mọi thứ trong phòng khách: những cuộn vải, áo quần, tạp chí thời trang và những bản thiết kế của chính anh. Tôi nhặt lên một quyển tạp chí và xem xét mẫu váy do chính mình thiết kế, tôi cười với anh: “Xem ra tài nắng của em có vẻ hứa hẹn quá nhỉ.”
“Thay đồ đi, cô nàng vô dụng ạ!” anh cười và ném cho tôi một mớ quần áo.
Có thể tôi không có mắt thẩm mĩ trong việc thiết kế thời trang nhưng tôi thực sự thích những bộ trang phục mà Cinna thiết kế dành riêng cho tôi. Như mấy bộ này đây. Chiếc quần dài làm từ loại vật liệu nào đó rất dày và ấm, chiếc áo sơ mi đơn giản nhưng tiện lợi, áo len chui đầu màu xanh xám mềm mại và đôi ủng chưa bao giờ làm đau những ngón chân của tôi.
“Em đã thiết kế trang phục cho chính mình à?”
“Không đâu cô bé, em chỉ có tham vọng lớn lao là tự thiết kế lấy và cố bắt kịp anh, người hùng trong giới thời trang của em thôi!” anh lại cười và nói, rổi đưa cho tôi một xấp giấy “Em sẽ đọc cái này khi máy quay hướng vào những bộ đồ đó và cố gắng diễn làm sao như thể em thực sự thích chúng.”
Vừa lúc đó, Effie Trinket cũng thò bộ tóc giả màu bí ngô vào và nhắc nhở mọi người, “Cũng may là chúng ta vẫn đang theo đúng lịch trình!” Bà ta hôn lên hai bên má tôi trong khi vẫy tay kéo đoàn làm phim vào rồi sau đó dẫn tôi ngồi vào vị trí của mình. Effie là người duy nhất có thể giữ cho chúng tôi theo đúng lịch trình ở Capitol, vì thế tôi cố gắng nghe theo mọi sự hướng dẫn của bà ấy. Tôi đứng như bù nhìn, hai tay giữ chặt bộ đồ và lảm nhảm những lời vô nghĩa như “Anh tháy bộ đồ này như thế nào?” Đội âm thanh ghi âm từng chữ tôi đọc từ mấy tờ giấy của Cinna với một giọng the thé để chèn vào bộ phim sau này. Sau đó họ kéo tôi ra khỏi phòng để có thể quay được những bộ đồ do-chính-tay-Cinna-thiết-kế trong yên lặng.
Nhờ có sự kiện này mà Prim được tan học sớm, và giờ thì đang đứng trong nhà bếp, được một đội khác phỏng vấn. Trông nó hết sức dễ thương với bộ đầm màu xanh làm nổi bật lên đôi mắt, mái tóc vàng óng được cột cao lên bằng một sợi ruy băng cùng màu. Nó đang đứng trên đầu ngón chân, người hơi ngả về phía trước như sắp sửa cất cánh bay, như là…
Rầm! Cứ như ai vừa nện búa vào ngực tôi, nỗi đau rất thật làm tôi loạng choạng lùi lại vài bước. Tôi dụi mắt và nhìn thấy cô bé Rue 12 tuổi đến từ Quận 11, đồng đội của tôi trong Đấu Trường. Cô bé thực sự có thể bay, như một con chim nhỏ, chuyền từ cánh này sang cành khác, bám lấy những nhánh cây. Tôi đã không thể cứu Rue. Tôi đã để cho em chết. Hình ảnh ngày hôm ấy lại ùa về, cô gái nhỏ nằm dưới đất với một ngọn giáo dài xuyên qua bụng…
Còn ai nữa phải chết vì tôi trong công cuộc trả thù của Capitol? Ai nữa phải chết nếu như tôi không thể làm Tổng thống Snow hài lòng?
Chợt nhận ra Cinna đang cố gắng khoác lên người mình một cái áo khoác, tôi nâng tay lên và cảm nhận được lớp lông thú, cả bên trong lẫn bên ngoài. Đây là loại thú mà tôi chưa bao giờ trông thấy. “Chồn Ermine.” Cinna trả lời khi bắt được ánh mắt chăm chú của tôi trên cánh tay áo màu trắng. Rồi lại còn đôi găng tay da màu đỏ nhạt và một thứ gì đó đang chụp lấy tai tôi.