Tôi chưa bao giờ đưa Gale đến hồ dù cho tôi hoàn toàn có thể. Để tới được đó tốn rất nhiều thời gian, nhưng vì bọn gà rất dễ bắt nên có thể bù qua sớt lại cho lúc đi săn. Tất cả chỉ vì tôi không muốn chia sẻ nơi đặc biệt đó với bất kì ai, đó là nơi chỉ thuộc về tôi và cha. Sau khi từ Đấu trường trở về, tôi dư dả không ít thời gian trong ngày nên cũng xoay sở để đến đó một vài lần. Việc bơi lặn vẫn tuyệt như ngày nào, nhưng những chuyến đi về lại khiến tôi nản lòng. Sau hơn 5 năm, dù vị trí hồ không hề thay đồi nhưng đường đi đến đó thì khiến tôi chút nữa đã không thể nhận ra.
Ngay cả khi lặn sâu trong nước, tôi vẫn có thể nghe được những âm thanh quen thuộc. Tiếng còi xe ồn ào, tiếng dập cửa chát chúa – chỉ có thể là đội chuẩn bị của tôi mà thôi. Tôi chỉ vừa kịp lau khô người và khoác áo vào thì bọn họ đổ ập vào phòng tắm. Không hề có chút riêng tư gì ở đây cả. Khi nói đến cơ thể tôi thì ở đây không hề có bí mật giữa tôi và ba người bọn họ.
“Katniss, xem chân mày của em kìa!” Venia thét lên, và dù cho giông bão đang kéo đến, tôi vẫn phải phì cười. Mái tóc được nhuộm màu xanh biển của cô chỉa ra mọi hướng, vết xăm vàng kim từng ngự phía trên chân mày thì chạy xuống ôm lấy vùng dưới mắt. Và tất cả những gì tôi thấy được trong đôi mắt ấy là cô cực kì sốc.
Olivia tiến vào phòng từ phía sau Venia, dáng người đầy đặn của cô đối lập hẳn với thân hình góc cạnh, còm nhom của Venia – “Được rồi, cái ấy thì dễ sửa thôi. Nhưng nhìn móng tay của em này cô bé, tôi còn có thể làm gì với những thứ này chứ?” Cô kéo duỗi hai bàn tay tôi ra và đặt chúng lên trên đôi tay… xanh lá của cô. Không, không hẳn là xanh lá, nó thậm chí còn nhạt màu hơn cả màu xanh chuối ấy chứ. “Nghiêm túc nào, Katniss. Em thậm chí còn không chừa cho tôi tí móng tay nào để chăm sóc nữa.”
Tôi cảm thấy hơi tội lỗi một tí vì đã liên tục cắn móng tay suốt vài tháng qua. Tôi cũng từng muốn bỏ cái thói quen xấu ấy nhưng không tìm được động lực nên lại thôi. ‘’Em xin lỗi!” Tôi lí nhí, gần đây tôi thậm chí còn chả nghĩ tới việc mình sẽ trình cho đội chuẩn bị cái bộ dạng tệ tới cỡ nào.
Flavius gỡ ra vài sợi trên mái tóc khô rối của tôi. Anh lắc đầu ngao ngán -mái tóc màu cam bay phất phới quanh đầu – “Em có chắc là không ai đụng vào tóc em kể từ lần cuối ta gặp nhau chứ?” Anh nghiêm mặt. “Nên nhớ rằng bọn anh đã đặc biệt yêu cầu em để yên cho bộ tóc.”