Tôi lên gác và đi thẳng vào phòng tắm, nơi bồn nước nóng ấm đang chờ. Mẹ tôi đã treo sẵn một túi nhỏ hoa khô và giờ nó đang lan tỏa mùi hương dễ chịu khắp phòng. Cho tới tận bây giờ, chúng tôi vẫn chưa quen với sự xa xỉ của việc chỉ cần vặn vòi là có ngay một nguồn nước nóng vô tận. Ở khu Vỉa than, tất cả những gì chúng tôi có là nước lạnh, và đi tắm đồng nghĩa với việc ngồi chờ nước sôi trong thời gian dường như vô tận bên ngọn lửa leo lét của bếp ăn. Tôi cởi đồ và trượt dần vào làn nước ấm, dường như mẹ tôi đã thêm một loại dầu nào đó vào nước tạo ra cảm giác vô cùng dễ chịu. Tôi nhắm mắt lại và cố gạt đi những lo toan của ngày hôm nay.
Câu hỏi đầu tiên là tôi nên nói chuyện này với ai, đó là nếu như tôi có thể nói ra. Tất nhiên là không phải mẹ tôi hay Prim, họ sẽ phát bệnh vì lo lắng. Cũng không phải Gale, đó là nếu như tôi có cơ hội nói chuyện với anh ấy. Anh sẽ làm gì với những thông tin thế này? Nếu như Gale chỉ một thân một mình, tôi sẽ thuyết phục anh bỏ trốn, và anh sẽ sống tốt trong rừng. Nhưng vấn đề là anh không hề sống một mình và cũng không đời nào chịu bỏ rơi gia đình mình ở lại. Hoặc bỏ tôi ở lại. Khi trở lại tôi sẽ bảo anh rằng ngày chủ nhật hôm ấy chỉ là quá khứ, nhưng hiện giờ tôi không nghĩ thêm được gì cả. Trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất là tiếp theo mình nên làm gì. Dẫu sao, Gale cũng đã có quá nhiều bất mãn và thành kiến với những người ở Capitol. Đôi khi tôi nghĩ có thể anh sẽ khởi xướng một cuộc nổi dậy của riêng mình. Điều duy nhất anh ấy cần lúc này là một cú hích nhẹ. Không tôi không thể nói chuyện này với bất kì ai ở quận 12 cả.
Thực ra thì vẫn còn ba người tôi có thể chia sẻ. Trước hết là Cinna, nhà tạo mẫu của tôi. Nhưng theo những gì tôi đoán anh vốn đã gặp quá nhiều nguy hiểm rồi, và tôi chẳng muốn kéo thêm bất kì rắc rối nào cho anh qua việc quá thân thiết với tôi đâu. Người tiếp theo là Peeta, đồng đội của tôi trong cái mớ lộn xộn này, nhưng mở lời như thế nào cũng là cả vấn đề. Peeta này, cậu còn nhớ vụ lần trước tớ nói, rằng tớ chỉ giả vờ yêu cậu không? Ừ thì, bỏ qua vụ đó đi nhá và làm ơn hãy tiếp tục giả vờ yêu tớ, không thì Tổng thống sẽ lấy mạng của Gale. Không thể được. Tôi thật sự không thể làm như thế được. Dẫu sao, Peeta vẫn có thể diễn tốt dù cho cậu ấy có biết được việc này hay không. Vậy là còn mỗi Haymitch. Một Haymitch say xỉn, cáu bẩn, người mà tôi vừa đổ cả thau nước đá lên người. Là huấn luyện viên trong Đấu trường của tôi, nhiệm vụ của ông ta là giữ cho tôi còn sống. Hy vọng là đến giờ ông ta vẫn còn muốn đeo cái nhiệm vụ này.
Tôi trườn xuống làn nước, ngăn mọi âm thanh hỗn tạp bên ngoài, và ước sao cái bồn này rộng ra thêm chút nữa để tôi có thể bơi như ngày hè nóng nực với cha tôi trong rừng. Đó là quãng thời gian đẹp nhất. Buổi sáng, chúng tôi thức thật sớm và đi bộ xa hơn bình thường để đến cái hồ tuyệt đẹp mà ông đã tìm thấy trong những chuyến đi săn. Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã tập bơi như thế nào, khi ấy tôi còn quá bé. Điều duy nhất tôi còn nhớ là lặn thật sâu xuống hồ, rẽ nước ra hai bên và lướt thật nhẹ nhàng, cảm nhận lớp bùn đặc quánh bên dưới những ngón chân, đón lấy hương thơm của cây cỏ ven hồ. Rồi hai cha con thả nổi người, như cách mà tôi đang làm đây, và ngắm nhìn những tầng mây trôi lơ đãng khi làn nước mát loại bỏ hết những tạp âm của rừng cây. Đến buổi trưa, ông đi bắt những con gà nước làm tổ ven hồ trong khi tôi đi tìm trứng của chúng, rồi cả hai đào rễ cây Katniss, loại cây trùng tên với tôi. Chiều tối, khi chúng tôi về nhà, mẹ sẽ giả vờ không nhận ra tôi vì cả người tôi đều quá sạch. Rồi sau đó làm một bữa ăn thật thịnh soạn với những gì hai cha con mang về.