- Mẹ nghĩ là đã đến lúc chúng ta đương đầu với khả năng là cha các con sẽ không trở về, nghĩa là chúng ta phải có những quyết định hơi quan trọng.
Bà ngừng một chút và liếc nhìn lên màn hình tivi. Một người mẫu trong bộ dạ phục long lanh đang lật mở một chữ “V” to tướng trên bảng Câu nói nổi tiếng đã có nhiều mẫu tự khác được mở ra rồi. Bà Burrows lẩm bẩm “Người Vô Hình” trong miệng khi bà quay lại với Will và Rebecca.
- Lương của cha các con đã bị cắt cách đây vài tuần, và như Rebecca nói với mẹ, chúng ta chẳng còn gì nữa cả.
Will quay qua nhìn Rebecca, con nhỏ chỉ gật đầu đồng ý, và người mẹ tiếp tục:
- Tất cả tiền tiết kiệm đã hết, rồi làm sao trả tiền nhà và tất cả những chi tiêu khác, chúng ta sắp sửa khánh tận…
Rebecca hỏi:
- Khánh tận?
Bà mẹ hờ hững đáp.
- E phải vậy. Sắp tới sẽ không có thu nhập nào cả, cho nên chúng ta sẽ phải xuống cấp – bán cái gì chúng ta có thể bán – kể cả căn nhà.
Rebecca kêu lèn:
- Cái gì?
- Và các con sẽ phải lo liệu lấy. Mẹ sẽ còn ở đây một thời gian. Mẹ được khuyên đi nghỉ dưỡng ít lâu trong một... đại khái một bệnh viện; một nơi mẹ có thể nghỉ ngơi và phục hồi thể trạng.
Nghe tới đây Will cau mày lại, thắc mắc mẹ nó muốn nói đến “thể trạng” gì. Lâu nay bà vẫn có thể trạng y như hiện nay theo như trí nhớ của nó. Bà mẹ vẫn tiếp tục:
- Vì thế, khi vắng mẹ, hai đứa con phải đi đến ở với dì Jean. Dì ấy đồng ý chăm sóc các con.
Will và Rebecca liếc nhìn nhau. Một loạt hình ảnh đổ ụp xuống đầu Will: Chung cư cao ngất nghểu nơi dì Jean sống, với những khoảng trống công cộng đầy những bao rác, tã lót xài một lần, và những cầu thang bị vẽ nhăng nhít nồng nặc mùi nước đái. Đường sá thì đầy những chiếc xe xộc xệch và những chiếc xe gắn máy gầm rú bất tận của bọn băng đảng và bọn buôn bán ma túy vặt, rồi những lũ bợm nhậu ưu sầu ngồi trên những băng ghế, lảm nhảm vô tích sự với nhau khi nốc cạn những lon bia màu tím “Tranpagne”.
- Không đời nào!
Will la lên đột ngột như vùng thoát khỏi một cơn ác mộng, khiến Rebecca nhảy dựng lên và mẹ nó ngồi thẳng lưng dậy, khiến cho hai cái điều khiển lại một phen bị đánh rớt.
- Khỉ!
Bà rủa, nhóng cổ tìm xem chúng rớt vô đâu.
Will nói:
- Con sẽ không sống ở đó. Con không thể nào chịu đựng nổi chốn đó, dù chỉ trong một giây. Còn trường học, còn bạn bè của con?
Bà Burrows cay đắng đáp:
- Bạn bè gì?
Rebecca chợt nói to lên:
- Mẹ đâu có thực lòng muốn tụi con đến đó, hở mẹ. Chỗ đó khủng khiếp, hôi thối, như một cái chuồng heo ấy.
Will bổ sung:
- Và dì Jean hôi hám.
- Ôi, mẹ không thể làm gì về chuyện đó cả. Mẹ cần nghỉ dưỡng, bác sĩ nói mẹ bị stress, cho nên đừng cãi. Chúng ta phải bán cái nhà và các con chỉ việc đi đến ở nhà dì Jean cho đến khi…