Thật là một khám phá tuyệt vời! Một vòng tròn các tảng đá liên tục, mỗi tảng to bằng cánh cửa, trên bề mặt có khắc những chữ lạ. Ông không nhận ra được ngôn ngữ nào mà ông từng học trong suốt bao nhiêu năm. Trông chẳng giống với bất cứ thứ gì mà ông từng nhìn thấy trước đây. Đầu ông say sưa khi ông mơ đến những người đã viết nên những chữ này, những người sống lâu tuốt dưới lòng đất, có thể cả ngàn năm trước, vậy mà có được sự tinh tế để làm nên kiến trúc công trình kỷ niệm bí ẩn này.
Tưởng nghe có tiếng động, ông lập tức ngừng vẽ và ngồi thẳng lưng lên. Điều hòa hơi thở, ông ngồi thật yên, tim đánh ầm ầm trong ngực, mắt chăm chú nhìn vào bóng tối ở ngoài vùng chiếu sáng của đống lửa. Nhưng chẳng có gì cả, chỉ có sự im lặng bao trùm tất cả đồng hành với ông từ khi ông bắt đầu cuộc hành trình.
Thư giãn trở lại, ông nói:
- Lão già ơi, thần hồn nát thần tính.
Ông trấn an mình bằng chính tiếng nói của mình trong giới hạn của hành lang đá.
- Lại là cái bao tử của lão đấy, lão già vô tích sự.
Ông nói rồi bật cười to.
Ông cởi cái sơ-mi bịt quanh miệng và mũi ra. Gương mặt ông bầm giập và trầy trụa, tóc ông dính bết lại và râu ông rối thành một nùi dưới cằm. Quần áo của ông dơ kinh khủng, nhiều chỗ rách bươm. Trông ông giống một nhà ẩn dật khùng. Trong lúc lửa cháy lép bép ông cầm quyển nhật ký lên và lại tập trung vào vòng tròn đá
- Đúng là phi phàm – một Thạch-đài mini. Một khám phá không tin nổi!
Ông thốt lên, hoàn toàn quên bẵng đi trong chốc lát cơn đói và khát của mình. Gương mặt sống động và hạnh phúc, ông tiếp tục vẽ.
Sau đó ông đặt quyển nhật ký và cây viết chì xuống, ngồi im trong vài giây, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào cõi xa xăm. Ông đứng lên, cầm đăng-châu trong tay, đi lùi xa đống lửa cho đến khi ra bên ngoài vòng tròn đá. Ông bắt đầu đi thong thả chung quanh, khi làm như vậy, ông cầm trái đăng-châu đưa lên sát một bên mặt như chĩa cái mi-crô vào miệng. Ông bĩu môi, hạ giọng xuống một hai bậc, thử nhại giọng một phóng viên truyền hình.
- Và thưa Tiến sĩ Burrows, trưởng khoa mới bổ nhiệm của ngành Lòng-đất-học, xin cho chúng tôi biết ý nghĩa của giải thưởng Nobel đối với ông?
Bây giờ bước đi nhanh hơn quanh vòng tròn đá, bước chân ông hơi nhún nhảy, giọng ông trở lại bình thường, và ông chuyển vị trí trái đăng-châu sang phía bên kia mặt mình. Ông nhại một điệu bộ hơi hơi ngạc nhiên với chút ngập ngừng kiểu kịch câm.
- Ồ, tôi... tôi.. tôi phải nói là... đó quả thật là một vinh dự lớn lao, trước tiên, tôi cảm thấy không xứng đáng bước theo dấu chân của những người đàn ông và đàn bà vĩ đại...
Đúng ngay lúc đó ngón chân ông vấp phải một cục đá và ông bật ra một tiếng chửi thề vu vơ khi loạng quạng mấy bước. Lấy lại tư thế đường hoàng ông bắt đầu đi tiếp, đồng thời tiếp tục phần trả lời phỏng vấn.
- Dấu chân của những người đàn ông và đàn bà vĩ đại trong danh sách người được giải thưởng được vinh danh trước tôi.
Ông đưa trái đăng-châu qua phía bên kia.