Will và Cal không thể nào dứt mắt khỏi chỗ mà mới trước đó là trái cầu lửa, dấu vết của những giây phút cuối cùng của trái cầu lửa vẫn còn in trong võng mạc của tụi nó những vệt nhỏ mê ly, giống như một hiệu ứng quang học.
Chương Hai Mươi Tám
Sâu dưới những đường phố nhà cửa của Thuộc-địa một cái bóng cô độc đang cựa quậy.
Gió ban đầu thoảng qua nhẹ nhàng nhưng rồi nhanh chóng trở thành một trận cuồng phong khủng khiếp tạt đá sạn vào mặt ông ta bằng tất cả sự hung tàn của một trận bão cát. Ông đã quấn quanh mặt bằng chiếc áo sơ-mi để dành khi gió trở nên dữ dội hơn, có nguy cơ quật ông ngã. Và bụi thì dày đặc đến nỗi ông không thể nhìn thấy cả bàn tay của mình đưa ra trước mặt.
Chẳng thể làm gì được ngoại trừ chờ cho đến khi cơn bão đi qua. Ông ngồi phịch xuống đất và cuộn tròn người lại như một trái banh, mắt nghẹt bụi đen nhuyễn và nóng rát. Ông ngồi yên đó, tiếng hú rền rĩ thổi bạt hết những suy tư của ông, cho đến khi kiệt sức vì đói, ông rơi vào trạng thái lờ đờ nửa thức nửa ngủ.
Lát sau, ông rùng mình thức giấc, và không biết mình đã cuộn tròn trên nền hang động bao lâu, ông ngóc đầu lên nhìn quanh thăm dò. Sự tối tăm lạ lùng của cơn gió đã qua, chỉ còn lại chút đỉnh mây lởn vởn. Ông ngồi dậy, ho và khạc nhổ, rũ bụi trên quần áo. Dùng một cái khăn tay lem luốc, ông lau đôi mắt đang ứa nước mắt sống, và lau cặp kính.
Sau đó, bò quanh trên tứ chi, Tiến sĩ Burrows quờ quạng trong đám lá dăm khô rang, dùng ánh sáng của một đăng-châu để tìm kiếm một đống nhỏ chất hữu cơ mà ông đã gom góp lại để nhóm lửa trước khi cơn bão bụi ập đến. Cuối cùng ông tìm được nó, nhặt lên một cái gì đó giống như một lá dương xỉ cong queo. Ông nheo mắt nhìn nó tò mò – ông không biết nó là cái gì. Giống như mọi thứ khác trong vòng năm dặm đường hầm vừa qua, cái này khô khốc và giòn như một miếng da thuộc cũ.
Càng lúc ông càng lo lắng về nguồn cung cấp nước cho mình. Khi ông lên Tàu-lửa Thợ-mỏ, các Thực-dân đã chu đáo lo liệu cho ông một bi-đông đầy nước, một tay nải rau trái khô loại gì đó, mấy miếng thịt và một bịch muối. Ông có thể hạn chế khẩu phần ăn, nhưng vấn đề dứt khoát là nước uống; ông đã không thể tìm được nguồn nước ngọt để đổ đầy lại cái bi-đông suốt hai ngày nay rồi. Ông đang cạn nước một cách gay go.
Sau khi sắp xếp lại đồ nhóm lửa, ông bắt đầu đánh hai cục đá lửa vào nhau cho đến khi chúng tóe lửa, bén vào đống củi và một ngọn lửa chập chờn nhỏ bốc lên. Tựa đầu lên lớp đá dăm trên sàn, ông nhẹ nhàng thổi ngọn lửa và dùng tay để quạt ngọn lửa, chăm chút cho đến khi ngọn lửa đượm, tỏa ánh sáng chung quanh ông. Sau đó ông ngồi xổm bên cạnh quyển nhật ký mở ra của mình, phủi lớp bụi trên các trang giấy, tiếp tục lại hình vẽ của ông.