Tuyết hệt như biến mất khỏi tầm mắt cô.
Cô trở lại Thiên Hạ Vô Đao thành.
Trở thành một Đao Liệt Hương lạc hồn thất phách.
Vò rượu lại trơ đáy.
Đao Liệt Hương nằm gục trên bàn.
Dường như cô đã say đến bất tỉnh nhân sự.
Dưới lầu.
Như Ca trừng mắt nhìn Tuyết: "Vậy sao ngươi lại bảo ta gọi nhiều món ăn như thế?" Khẩu vị của Tuyết hệt như một chú chim nhỏ, chưa ăn được bao lâu đã vội than no.
Tuyết thì lại vênh vang nói: "Người ta biết nàng có thể ăn hết mà."
Trời ạ, còn dư lại cả một bàn lớn thức ăn như thế, cái bụng của nàng cho dù có to đến mấy chăng nữa cũng không tài nào nhét hết được.
Như Ca không nhịn được trách y: "Ngươi có biết là ngươi rất lãng phí hay không, tiền cho bữa cơm này có thể đủ cho người thường ăn một tháng đấy."
Tuyết cười bảo: "Người khác thì ta không biết, cứ xem như vì cuộc sống 'khổ cực' trước kia của nàng đi."
"Ngươi đang cười nhạo ta ư?"
"Ta chỉ tò mò thôi mà." Tuyết nói kèm theo một nụ cười.
Như Ca thở dài nói: "Phải, thuở trước ở sơn trang, ta là một đại tiểu thư không hiểu sự đời. Nhưng từ khi đến Phẩm Hoa lầu rồi, ta mới hiểu được cuộc sống của bọn nha hoàn sai vặt là như thế nào."
Tuyết thầm thì tự nhủ: "Tiền công cho bọn họ cũng có ít đâu chứ."
Như Ca lắc đầu: "Tiền công có nhiều hơn chăng nữa, cũng hiếm ai chịu tự nguyện bán thân. Phục vụ trong thanh lâu, danh tiếng dẫu sao cũng chẳng được tốt đẹp, nhưng vì cuộc sống thúc ép, bọn họ cũng chỉ có thể như thế mà thôi."
Tuyết nhìn nàng một thoáng rồi gật đầu: "Được, ta sau này sẽ không phí phạm nữa."
Như Ca mỉm cười ra chiều ân hận: "Xin lỗi nhé, ta lại trách ngươi rồi, thật ra ngươi cũng tốt lắm."
Tuyết được nàng khen mà giật mình: "Sao lại nói vậy?"
"À ừm... Ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại là cầm thánh mà người người ngưỡng mộ, tưởng phải hưởng thụ một cuộc sống xa hoa nhưng lại đi theo ta bán bánh nướng ở cái trấn nhỏ này..."
Như Ca nhìn y, mỉm cười nhu hòa.
Tuyết trong lòng nóng ran, cầm lấy bàn tay nàng:
"Nha đầu..."
"Đao - Liệt - Xú! Ngươi cút xuống đây cho ta!"
Đúng vào lúc này, trong Động Tân lầu vang lên một tiếng thét lớn!
Khách khứa khắp lầu hoảng sợ. Tiếng ly tách lật nghiêng, tiếng chén bát đổ bể, tiếng trẻ em bật khóc hòa thành một mớ ầm ĩ!
Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một gã thiếu niên áo vải, mặt mày giận dữ, hướng lên thang lầu mà la hét.
Gã tiểu nhị giật mình kinh hoảng, vừa chắp tay vừa giải thích.
Thiếu niên áo vải chẳng thèm để tâm, không ngừng hô lớn:
"Đao Liệt Xú! Thiên Hạ Vô Đao thành - Đao Liệt Xú! Thiếu gia ta ra lệnh cho ngươi mau cút xuống!"
Như Ca và Tuyết cùng nhìn nhau cười.
Hà hà, lại là một người quen cũ.
Thiếu niên áo vải này chẳng phải chính là thiếu chủ của Phích Lịch đường - Lôi Kinh Hồng mà đêm đó cũng xuất hiện ở Phẩm Hoa lầu hay sao!
Chỉ là không hiểu gã vì cớ gì lại nổi trận lôi đình với Đao Liệt Hương như thế.