Hơi lạnh đầu xuân, gió đêm càng lạnh hơn. Thân the nàng lại êm ái, mềm mại, ấm áp.
Ánh trăng tươi sáng dạo ngang cửa sổ, soi lên áo trắng ở góc giường, áo trắng như tuyết, xuân tuyết, xuân thiên mỹ lệ, có bao nhiêu người không thể say trong ánh trăng mỹ lệ đó ? Có lẽ chỉ có một người.
Tiểu Lôi vùng đứng dậy, đứng ở đầu giường, nhìn lên khuôn mặt đằng sau tấm khăn voan.
Hắn hiện tại vốn không nên đứng lên, không nên đi. Nhưng hắn đột nhiên quay mình, bước đi.
Nàng kinh ngạc, ngẩn ngơ, không tin:
- Ngươi hiện tại bỏ đi ?
- Đúng.
- Tại sao ?
Tiểu Lôi không quay đầu, nói từng tiếng:
- Vì ta nhớ trên mặt ngươi có một vết thẹo xấu xa.
Thân thể ấm áp mềm mại của nàng đột nhiên cứng lạnh như băng. Hắn bước ra tới cổng, bước vào ánh trăng, vẫn còn nghe nàng mắng:
- Ngươi quả nhiên không phải là người, là súc vật.
Khóe miệng Tiểu Lôi nở một nụ cười tàn khốc, điềm đạm thốt:
- Ta vốn là súc vật.
Gió thổi lên vết thương trên ngực, không khác gì dao đâm. Nhưng Tiểu Lôi ưỡn ngực.
Hắn không ngờ cũng còn sống, không ngờ cũng có thể ưỡn ngực mà đi, quả thật là một kỳ tích. Sức mạnh nào đã tạo ra kỳ tích đó ?
Ái ? Hận ? Bi ai ? Phẫn nộ ? Những sức mạnh đó quả thật luôn luôn đủ sức tạo ra kỳ tích.
o0o
Quan m am vẫn còn thắp đèn, phật điện thông thường có một ngọn minh đăng thắp sáng suốt ngày đêm trước tượng phật.
Hắn đi ngang qua, đi ngang qua bụi trúc đằng trước Quan m am, hắn chưa bao giờ tin thần phật, cho đến hiện tại, chưa bao giờ tin trên trời dưới đất có thần thánh. Nhưng hiện tại, hắn cần một lực lượng thần kỳ hỗ trợ, hắn đã gần quỵ ngã.
Con người khi cô độc không ai giúp đỡ, luôn luôn kiếm tìm một cái gì đe ký thác, nếu không rất nhiều người phải quỵ ngã.
Trong vườn cũng có trồng trúc, ẩn ước trong phật điện phiêu diêu khói hương, hắn đi qua vườn, bước vào phật điện.
Tượng Quan m đại sĩ trang nghiêm, đích xác làm cho tâm hồn con người bình an tĩnh tại.
Hắn quỳ tại phật điện, bình sinh hắn chỉ quỳ trước cha mẹ, lần này, hắn quỳ tại phật điện.
Khi hắn quỳ xuống, nước mắt cũng trào dâng, bởi vì tới lúc đó hắn biet, những gì hắn cầu xin, vĩnh viễn cả cuộc đời này không thể có.
Hắn không phải cầu xin giàu sang, không phải cầu xin hạnh vận. Chỉ bất quá cầu xin nội tâm được thanh thản tĩnh tại.
Tuy đó là thư duy nhất thần phat có thể ban tặng người đời, hắn lại vĩnh viễn không thể có được.
Quan m đại sĩ thùy mi liễm mục, chừng như nhìn hắn đăm đăm – trọn phật điện chỉ nhìn một mình hắn đăm đăm.
Sau lưng hắn đột nhiên có cảm giác rat lạnh lẽo kỳ quái, lần này không phải là lần đầu tiên hắn có cảm giác đó.
Lần đầu hắn có cảm giác đó là lúc hắn bảy tuổi.
Lần đó có một con rắn độc, chầm chậm bò trên thảm cỏ dày, chầm chậm trườn về phía hắn.