- Anh đã muốn thả họ đi, có phải thế không? Tự nhiên hắn hỏi trổng nhưng ai cũng biết là hỏi Yến Thất. Và Yến Thất nhướng mày :
- Sao? Anh bảo sao? Quách Đại Lộ không trả lời mà lại nói :
- Thế nhưng anh lại không muốn nói ra bởi vì chính bọn ta đã ra tay. Nếu thả họ đi thì sợ bọn ta không hài lòng, thực ra thì... Yến Thất chen vào :
- Thực ra thì anh cũng đã muốn thả họ, có phải thế không? Ba người lại nhìn nhau và bỗng cười một lượt. Họ cười bằng một giọng tất là cởi mở, chừng như họ nhìn thấu xuyên qua gan ruột lẫn nhau... Quách Đại Lộ nói :
- Xem chừng chuyện thả người còn dễ hơn chuyện giết người, mà còn là một việc làm có khá nhiều khoan khoái. Yến Thất nói :
- Đúng y phong phóc. Nếu chúng ta giết họ thì bây giờ nhất định là không làm sao trong lòng lại có được cái khoan khoái như thế này. Vương Động nói :
- Nhưng chúng ta thả họ đi rồi, nếu họ lại đi hại người khác thì chuyện không khoan khoái chút nào cả. Quách Đại Lộ nói thật lớn :
- Nhất định không bao giờ có chuện như thế. Tôi xem họ không phải hoàn toàn là hạng người xấu. Cho dầu trước đây họ làm nhiều chuyện không tốt nhưng từ đây về sau chắc chắn họ sẽ có nhiều hối cải. Và hắn thấp giọng :
- Nhưng cho dầu họ có quả thật là người xấu đi nữa, bây giờ họ nghe, họ thấy thái độ của mình như thế thì nhất định họ cũng không đi làm chuyện xấu. Yến Thất nói :
- Nhưng anh có chắc là họ sẽ thấy việc mình làm hay không? Vương Động nói :
- Tự nhiên họ sẽ nghe thấy chứ sao không. Cái con người ấy nói đến mười dặm cũng còn nghe thấy chứ đừng nói là gần đây. Quách Đại Lộ cười :
- Đúng rồi, tiếng nói của tôi có lớn thật đấy. Trước đây có người bảo tiếng nói giọng... kim. Hãy chờ cho đến lúc nào rảnh rỗi, tôi sẽ hát cho ngươi nghe một vài khúc ca tuyệt diệu. Vương Động thở ra :
- Nếu anh nhất định hát thì tốt hơn hết là hãy chờ tôi ngủ rồi hẳn hát. Hắn rút đầu vào mền và nói :
- Chỉ cần tôi nhắm mắt lại rồi thì cho anh rống cái giọng gà cồ rên suốt ngày suốt đêm thì tôi cũng chẳng bao giờ thức dậy... Bọn Quách Đại Lộ, Vương Động, Yến Thất, người này bảo người kia là quái vật, có lẽ đều đúng cả, vì họ đúng là những nhân vật dị hợm vô cùng, chỉ có mấy chuyện xảy ra cũng đủ chứng tỏ cái tâm tính đặc biệt của họ. Có lúc nhìn qua hành động, người ta thấy họ đúng là bậc anh hùng quân tử nhưng có lúc lại cũng y như một bọn ngông cuồng. Họ thường làm đúng nhưng cũng thường làm sai. Nhưng cho dầu thế nào thì hành động của họ cũng không đến đổi làm cho “khắp đồi xương trắng phơi lổn ngổn, dưới bầu trời hơi gió máu tanh” * * * * * Trong mỗi tháng, thường là Yến Thất đi ra ngoài ít nhất là ba lần. Không ai biết hắn đi đâu mà cũng không biết hắn làm công việc gì. Mỗi lần đi như thế, khi về hắn đều có mang theo nhiều món lạ. Hoặc vài đôi vớ mới, hoặc vài chiếc khăn tay có thêu hoa, cũng có khi là một miếng thịt quay thật to, hoặc một bình rượu nếp. Cũng có lúc hắn mang về vật sống như mèo, chim hoặc cá tôm. Nhưng nhất định không lần nào hắn mang về vật kỳ quái như lần này. Lần này hắn mang về một người. Hắn tên là Lâm Thái Bình. Hắn là nhân vật thứ tư. Hắn có cái tên nghe có vẻ thái bình lắm nhưng thật sự thì từ khi bắt đầu có hắn thì bọn người trong Phú Quý sơn trang cũng bắt đầu sống những chuỗi ngày không có một chút... thái bình. * * * * * Có một số người rất thích mùa đông. Bởi vì những ngày vào đông có thể ngắm tuyết, vịnh mai và uống những chung rượu ấm. Bởi những cái thích thú ấy, những mùa khác đều không có được. Nhất là sau khi uống vài ba chung rượu ấm rồi là đánh một giấc thì quả thật trừ những ngày đông ra thì không có vào những mùa nào khác. Những người thích mùa đông tự nhiên không thể là những người nghèo. Vì mùa đông là cái mùa khốn khổ nhất cho những người nghèo khó. Tất cả những người nghèo, ai cũng đều mong cho mùa đông đến thật muộn và qua thật nhanh, nếu có thể thì đừng bao giờ có mùa đông cũng được. Chỉ có điều rất tiếc là mùa đông lại đến với những người nghèo quá sớm. Vì thiếu ăn thiếu mặc, thiếu cả những phương tiện tối thiểu để sinh nhai, cho nên mùa đông còn ở đằng xa mà hơi lạnh đã đụng vào họ trước. * * * * * Bây giờ đã đến mùa đông. Tiền viện của Phú Quý sơn trang cũng như những nơi khác, tuyết đã phủ một màu trắng xóa. Tự nhiên là dầu cho trong nhà không một ai có đủ hứng thưởng hoa thì bên ngoài những cành mai cũng cứ từ từ hé nụ. Nhưng nếu một con người nào quanh năm vẫn cứ mặc độc một chiếc áo của mùa xuân, hàng ngày không có đủ thức ăn để cho vào đầy bao tử, thì cái mong mỏi của họ nhất định không phải là tuyết trắng với mai vàng. Quách Đại Lộ nhìn tuyết và mai ở bên ngoài, hắn lẩm bẩm :