- Chỉ có chết mới là sự giải thoát của nàng. Có lẽ nàng chết đi còn khoái lạc hơn so với lúc còn sống. Nhưng còn phụ thân nàng ? Vị lãnh tụ võ lâm Giang Nam đó, người anh hùng cái thế đó, trong tay tuy có thể cải biến quyền thế, tài phú, và vận mệnh của rất nhiều người, nhưng lại vô phương cải biến vận mệnh của con gái mình. Lão cho dù có dùng hết tất cả quyền thế và tài phú, cũng vẫn vô phương làm sống lại đứa con gái duy nhất của mình. Đó không những là bi kịch hôm nay của lãocũng là bị kịch của tất cả nhân loại. Tâm Sở Lưu Hương chùn xuống, chìm rất sâu. Chàng vốn đến tìm Kim tứ gia. Nhưng chàng hiện tại nhìn thấy Kim tứ gia, lại chỉ lủi thủi quay mình, lủi thủi bỏ đi. Chàng đi không dừng bước. Chàng chợt phát hiện trước mặt có một dòng suối trong vắt cắt ngang lối. Trăng trên trời, trăng trong nước. Sở Lưu Hương ngây người đứng đó, cúi đầu si si dại dại nhìn minh nguyệt trong nước. Chàng bỗng có cảm giác chuyện trên thế gian giống hệt như trăng trong nước. Trăng rành rành trong nước, mình rành rành có thể nhìn thấy trăng, nhưng đợi đến lúc muốn vớt trăng lên, không những chắc chắn vớt không được, hơn nữa có thể còn chìm trong nước. Thậm chí có thể chết đuối. Sở Lưu Hương không bắt trăng trong nước nữa, bởi vì chàng bắt nhầm một vốc cát. Chàng đã học một bài học khốn khổ. Chỉ bất quá hiện tại trong nước lại có trăng, vẫn có thể nhìn thấy trăng qua mặt nước. Trương Khiết Khiết ! Chàng đã tìm không thấy nàng. Có lẽ nào nàng cũng giống hệt trăng trong nước, căn bản chưa từng thật sự tồn tại ?
Hồi 10Thần Bí Lão Ẩu
Đêm càng lạnh, nước cũng càng lạnh. Sở Lưu Hương quỳ xuống đất, ngâm đầu trong dòng nước lạnh. Chàng muốn làm cho mình thanh tỉnh, chàng thật sự cần phải thanh tỉnh. Nước róc rách qua mặt chàng, quẩn quyện đầu tóc chàng, chàng đột nhiên nhớ tới một câu nói của Hồ Thiết Hoa. "Rượu tốt hơn nước duy nhất ở một chỗ, rượu vĩnh viễn không thể làm cho người quá thanh tỉnh". Lời nói của Hồ Thiết Hoa có vẻ xa vời, xem chừng rất không thông, lại xem chừng rất có đạo lý. Kỳ quái là đầu chàng vào lúc này nghĩ đến không phải là cô gái vừa chết, cũng không phải là Trương Khiết Khiết, mà là Hồ Thiết Hoa. Bởi vì trước mặt chỉ còn có Hồ Thiết Hoa chàng mới có thể đem tất cả thống khổ nói ra hết. Bởi vì thống khổ của chàng chỉ có Hồ Thiết Hoa mới có thể liệu giải. Bởi vì Hồ Thiết Hoa là bằng hữu của chàng. "Ta sao lại không đi tìm hắn ?". Sở Lưu Hương ngẩng đầu, bỗng phát hiện trăng trong nước đã biến mất. Dòng nước vẫn trong vắt, không biết từ hồi nào đã bốc lên một màn khói bạc mê nhân. Nước lưu động, khói cũng lưu động. Chàng chợt phát hiện trong dòng nước mờ khói lưu động đó, không biết từ hồi nào đã xuất hiện một bóng người đen sì. Người đó chừng như xuất hiện đồng thời với màn khói sương thần bí đó. Sở Lưu Hương định quay đầu, ai biết ngay lúc đó, đằng sau lưng chàng đã vọng lên thanh âm một người. Thanh âm già cỗi, khàn khàn, trầm trầm, gần như mang theo một lực lượng ma quái, gằn từng tiếng:
- Đừng quay đầu lại, nếu không vĩnh viễn đừng mong tìm được nàng ta. Câu nói đó thật sự còn mạnh bạo hơn bất kỳ thứ ma chú nào trên thế gian. Lúc Sở Lưu Hương muốn quay đầu, không ai có thể làm cho chàng không quay đầu, nhưng hiện tại tất cả các lực lượng trên thế gian lại tuyệt đối vô phương làm cho chàng quay đầu. Bóng đen trong nước phảng phất đã rõ ràng hơn, xem ra phảng phất là một lão ẩu đầu tóc bạc trắng, trong tay còn chống một cây gậy rất cao. Sở Lưu Hương nhịn không được phải hỏi: