- Ôi, thần Isis, xin hãy cứu anh ấy. Xin hãy cứu anh Yahmose của con, hỡi thần đầy quyền năng… Tư tưởng hỗn lạo trong đầu nàng, dâng lên theo với lời bùa chú.
- … khỏi tất cả điều xấu, điều ác, cơn giận dữ… Đó chính là điều đã đến với tất cả chúng ta ở trong nhà này, vâng, ý tưởng giận dữ, sự giận dữ của một người đàn bà đã chết. Nàng nói thầm trong trí, nói thẳng với người nàng đang nghĩ đến.
- Không phải Yahmose làm hại cô đâu Nofret ạ. Và mặc dầu Satipy là vợ của anh ấy nhưng cô không thể bắt anh Yahmose chịu trách nhiệm về những hành động của chị ta được. Anh ấy có bao giờ điều khiển được chị ta đâu, và cũng không ai điều khiển chị ta được. Nhưng Satipy, người làm hại cô hiện giờ đã chết. Thế chưa đủ sao? Sobek cũng chết rồi. Sobek chỉ mạnh miệng chống lại cô nhưng anh ấy chưa thực sự làm gì hại cô cả. Ôi, thần Isis, đừng để anh Yahmose chết. Xin hãy cứu anh ấy khỏi sự trả thù độc địa của Nofret. Imhotep thẫn thờ bước lui bước tới trong phòng, bỗng ngước nhìn con gái và nét mặt ông như dãn ra vì trìu mến:
- Lại đây Renisenb, con gái của cha. Nàng chạy ùa lại ông và ông choàng tay qua người nàng:
- Ôi, cha, họ bảo thế nào? Giọng ông nặng nhọc:
- Họ bảo trong trường hợp Yahmose thì có chút hy vọng. Còn Sobek thì… con biết rồi.
- Vâng, vâng. Thế cha không nghe chúng con khóc sao?
- Nó chết lúc rạng sáng
- Imhotep nói
- Sobek, đứa con mạnh khỏe, đẹp trai của cha.
- Giọng ông run rẩy và vỡ vụn.
- Thật độc ác, tàn nhẫn… chúng ta không làm gì được cả sao?
- Đã làm tất cả điều gì có thể làm được. Đã cho uống thuốc để nó nôn ra. Nước cỏ loại mạnh. Bùa thiêng cùng với những lời phù chú đều đã được dùng. Tất cả đều vô hiệu. Mersu là một y sĩ tài giỏi. Nếu như ông ta không cứu nổi con trai của ta, thì đó chính là ý muốn của các Thần muốn con ta không được cứu sống. Giọng người tăng lữ
- y sĩ vút lên cao trong âm điệu kết thúc rồi bước ra khỏi căn phòng, lau mồ hôi trán.
- Thế nào?
- Imhotep nóng nảy hỏi. Người y sĩ đáp giọng tầm trọng:
- Nhờ ơn thần Isis, con ông sẽ sống. Cậu ta còn yếu lắm, nhưng cơn khủng hoảng do tác động của thuốc độc đã qua. Điều nguy hiểm đã giảm xuống. Ông ta nói tiếp, hơi thay đổi giọng của người tăng lữ bằng giọng bình thường hàng ngày:
- Thật may mắn là Yahmose uống cái rượu tẩm thuốc độc ấy ít hơn. Cậu ta nhấp từng giọt, trong khi hình như cậu Sobek uống từng vại lớn. Imhotep rên lên: