"Chỉ làm vài thí nghiệm giả kim ấy mà..." Dee bắt đầu.
Một tiếng nổ như sấm rền khiến cả ba người sụp xuống. Những mảnh vữa rơi từ trần nhà xuống và mùi nước thải xộc vào cầu thang.
"Và một hoặc hai thí nghiệm cũng hơi lớn," hắn nói thêm.
"Chúng ta cần đi ra. Tòa nhà sắp sụp rồi đó," Dare nói. Cô quay người lại và tiếp tục lao xuống cầu thang. Dee và Josh bám sát.
Josh hít một mơi thật sâu. "Có phải tôi ngửi thấy mùi bánh mỳ cháy không?" cậu ngạc nhiên hỏi.
Dare liếc nhìn Dee. "Em còn không muốn biết mùi đó phát ra từ đâu."
"Em không muốn biết đâu," tiến sĩ đồng tình.
Khi họ tới tâng cuối, Virginia lăng mình vào cánh cửa đôi để xông ra nhưng bị bật lại. Chúng bị khóa, một sợi xích dày khóa hai tay cầm lại.
"Tôi chắc chúng ta phải phá cái này mới hòng ra," Dee lầm bầm.
Virginia Dare nói thứ ngôn ngữ gì đó đã không dùng ở Châu Mỹ hàng thế kỷ nay, rồi nhanh chóng chuyển qua tiếng Anh. "Hôm nay còn tệ hơn được nữa không cơ chứ?" cô càu nhàu.
Có một tiếng động nhỏ và một tiếng rít, sau đó bình phun nước gắn trên trần nhà hoạt động, phun nước lên cả ba người, khiến mọi nơi bốc mùi cay xè.
"Tôi đoán là cô," cô nói. Cô đẩy ngón tay trỏ vào ngực Dee. "Anh giống nhà Flamel hơn anh dám thừa nhận đấy, Tiến sĩ: chết chóc và hủy diệt cũng theo đuôi anh đấy."
"Anh không giống họ," Dee nắm chặt lấy cái khóa. Khí vàng dập dờn quanh ngón tay hắn, rơi xuống sàn thành một dòng suối mỏng dài.
"Em nghĩ là anh không muốn dùng khí chứ?" Dare nhanh nhẩu nói.
"Anh nghĩ lúc này ai biết chúng ta ở đâu không quan trọng," tiến sĩ nói, bẻ cái khóa làm đôi như thể nói làm bằng bìa cứng.
"GIờ ai cũng biết mấy người ở đâu," Josh nói.
"Họ sẽ đuổi theo ta," Dee đồng tình. Hắn đẩy cửa và đứng sang một bên đê người bất tử đồng hành và Josh ra ngoài trước. Rồi liếc nhìn lại ngọn lửa đang bừng bừng cháy kệ cho bình tưới nước đang hoạt động, hắn phóng ra ngoài cửa, về phía Josh và Dare, đang dừng lại trước ngưỡng cửa.
"Tôi nghĩ họ sắp tới đây rồi," Josh lẩm bẩm.
CHƯƠNG BA
"Mars Ultor."
Ông đã bị giam cầm quá lâu. Giờ đây ông không thể biết ông đang mơ hay chỉ đang nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Những hình ảnh và suy nghĩ đang lởn vởn trong đầu óc ông lúc này là của ông, hay những ký ức do thanh Clarent mang lại? Khi nhớ lại quá khứ, là ông đang nhớ lại thời quá khứ của ông, của thanh gươm, hay của thời kỳ những người từng cầm thanh gươm đó trước cả ông? Hay là của cả ba? Đâu là sự thật?
Và dù ông không chắc về nhiều thứ nhưng ông vẫn nhớ rõ một vài chuyện. Những ký ức về phần chính trong cuộc đời ông. Những ký ức làm nên ông.
Ông nhớ những người con trai của mình, Romulus và Remus. Những ký ức đó không bao giờ ông quên. Nhưng dù ông cố thế nào đi nữa, ông vẫn không nhớ nổi khuôn mặt vợ mình.
"Mars."
Ông có thể nhớ từng chi tiết những trận chiến. Ông biết tên từng vị vua và người dân thường ông đã chiến đấu cùng, những anh hùng tử trận dưới lưỡi kiếm của ông và những kẻ hèn nhát đã bỏ chạy vì sợ ông. Ông nhớ những chuyến hải trình tìm kiếm, khi ông và Prometheus đã đi tới những vùng đất chưa ai biết tới và thậm chí còn tới những Vương quốc bóng tối mới được tạo dựng.