Sophie gật đầu. Cô sẽ tìm ra Josh, và cô sẽ cứu cậu dù cho có chuyện gì xảy ra. "Vâng. Nhưng em phải làm gì?" cô hỏi, không biết rằng mình đang nói bằng thứ tiếng Nhật hoàn hảo.
"Đi theo anh," Nithen nói và dễ dàng lách qua đám đông, đi qua Đại Lộ Telegraph Hill tới phố Lombard.
Sophie chạy theo anh, gần đến mức cô có thể. Cô không muốn mất dấu anh trong đám đông. Niten di chuyển không tốn tý hơi sức nào qua những khách du lịch và những người đang quan sát vụ cháy. "Chúng ta đi đâu đây?" Cô phải hét lên vì tiếng ồn từ những chiếc xe cứu hỏa và còi xe cảnh sát.
"Tới gặp Tsagagalalal."
"Tsagaglalal," cô gái nhắc lại, cái tên đó gợi lên một ký ức của Bà Phủ thủy Endor. "Giám quan."
CHƯƠNG BẢY
"Ông nên để dành cơn giận cho những người xứng đáng ấy," Perenelle Flamel đáp lại. "Đây không phải lỗi của chồng tôi."
"Ông ấy là tác nhân," Prometheus nói.
"Nhưng đó luôn luôn là nhiệm vụ của ông ấy." Perenelle ngồi ở ghế sau, Nicholas nằm dài bên cạnh bà. Bà đang xoa trán chồng bà. Nhà giả kim bất tỉnh, da xám ngoét, má nổi những đường gân và những mạch máu tím. Túi mắt ông có vết thâm tím, và mỗi khi bà vuốt lên đầu ông, một nắm tóc ngắn lại rơi trên tay bà. Nicholas không nhúc nhích, hơi thở của ông đứt đoạn khó có thể cảm nhận được. Cách duy nhất Nữ Phù thủy có thể nói rằng ông ấy còn sống là nhờ ấn ngón tay vào cổ họng để cảm nhận những nhịp đập yếu ớt.
Nicholas đang chết dần và bà cảm thấy...
Bà cảm thấy...
Perenelle lắc đầu; bà không chắc bà cảm thấy thế nào/ Bà đã gặp và yêu người đàn ông này từ hồi giữa thế kỷ mười bốn, tại Paris. Họ đã cưới nhau vào ngày mười tám tháng Tám năm 1350, và bà có thể đếm trên đầu ngón tay số tháng họ xa nhau kể từ ngày đó. Bà hơn Nicholas 10 tuổi và ông không phải người chồng đầu tiên của bà, nhưng họ đã lấy nhau được một thế kỷ trước khi bà nói với ông bà là góa phụ.
Bà yêu ông từ giây phút bà gặp ông, và giờ bà vẫn yêu ông, bà chắc chắn rằng bà sẽ còn yêu ông nhiều hơn... chắc chắn rằng bà nên thất vọng...giận dữ...buồn bã hơn khi ông đang chết dần thế này?
Nhưng bà không thấy thế.
Bà thấy ...nhẹ lòng.
Bà không hề biết mình gật đầu. Bà nhẹ lòng vì cuối cùng mọi chuyện cũng tới hồi kết.
Một người bán sách trở thành một nhà giả kim - hầu như là ngẫu nhiên - đã dạy cho bà những điều kỳ diện và cho bà xem những điều kỳ diệu. Họ đã cùng nhau đi khắp thế giới này và đi tới những Vương quốc bóng tối tiếp giáp. Họ cùng nhau chiến đấu với lũ quái vật và những sinh vật không được tồn tại ngoài những cơn ác mộng. Và mặc dù họ có một vài người bạn - loài người và người bất tử, vài Elder và thậm chí một vài Thế hệ Kế tiếp - đó là những kinh nghiệm cay đắng dạy họ chỉ được tin người kia. Họ chỉ có thể hoàn toàn tin tưởng người còn lại. Ngón tay Perenelle nhẹ nhàng vuốt lên má và quai hàm chồng. Nếu ông chết vào giờ phút này, ông sẽ chết trên tay bà, và chắc chắn rằng bà cũng không sống lâu hơn ông là mấy, vì bà không nghĩ rằng sau hơn sáu trăm năm chung sống, bà có thể sống mà không có ông. Nhưng ông chưa thể chết - bà không đồng ý để ông chết; bà phải làm mọi thứ để ông được sống.