Tôi đưa mắt nhìn Annabeth. Cả hai đồng loạt xông vào xốc nách mang nó đi. Lập tức, tôi giày bay mọc cánh lôi chân nó ra phía sau:
- Đừng! Tớ mới lên màn cao hơn! Thả tớ ra!
Người trực tầng sòng bài Hoa Sen vội đuổi theo:
- Quý khách đến nhận thẻ bạch kim ạ?
Tôi kiên quyết:
- Chúng tôi đi đây.
Giọng tha thiết của ông ta làm tôi tin rằng, nếu chúng tôi đi, ông ta sẽ cực kì đau khổ:
- Tiếc quá. Chúng tôi mới xây thêm lầu toàn trò chơi dành cho khách có thẻ bạch kim.
Ông ta chìa thẻ và tôi muốn cầm lấy ngay. Nếu lấy thẻ, tôi sẽ không bao giờ đi được. Tôi sẽ sống phủ phê trong khách sạn, chơi game suốt đời, vui vẻ suốt đời. Chẳng bao lâu, tôi sẽ quên mẹ, quên nhiệm vụ, thậm chí quên cả tên mình. Tôi sẽ chơi bắn tỉa với công tử Darrin mãi mãi.
Grover chìa tay định lấy, nhưng Annabeth cầm tay nó giật lại:
- Cảm ơn, nhưng không lấy đâu.
Trên đường ra cửa, mùi thức ăn và âm thanh vui tươi từ trò chơi quyến luyến bước chân tôi. Hay là ta cứ ở lại đêm nay… ngủ trên giường cho ra giường, dù chỉ một lần.
Lát sau, ba đứa đẩy cửa sòng bài Hoa Sen, hoảng hốt chạy dọc con phố. Bên ngoài là buổi chiều, tầm giờ lúc vào khách sạn. Nhưng thực ra không phải. Hôm nay thời tiết u ám, chớp rạch ngang bầu trời ngoài sa mạc.
Balo của thần Ares lủng lẳng sau lưng tôi. Lạ thật, tôi vứt nó vào thùng rác phòng 4001 rồi cơ mà. Tuy nhiên, đầu óc tôi mải nghĩ chuyện khác.
Tôi chạy đến quầy báo gần nhất và nhìn năm trước. Ơn trời, vẫn cùng năm cũ. Sau đó nhìn sang ngày, tôi đọc, ngày 27/6.
Chúng tôi đã sống tại sòng bài Lotus trọn 5 ngày.
Chỉ còn một ngày nữa là đến Hạ chí. Trong vòng 1 ngày nữa, chúng tôi phải làm cho xong việc được giao.
17. Chọn Đệm Nước Thật Khó Lắm Thay
Annabeth có ý tưởng táo bạo.
Cô bạn đẩy hai thằng tôi lên taxi Vegas, làm như hầu bao tụi tôi rủng rỉnh đầy tiền vậy. Bạn ấy lệnh cho tài xế:
- Xin cho đến Los Angeles.
Bác tài vừa nhai đầu điếu xì gà, vừa thăm dò:
- Gần sáu trăm cây số cơ đấy. Khách đi xa phải trả tiền trước.
Annabeth hỏi:
- Chú có nhận thẻ tín dụng của sòng bài không ạ?
Bác ta nhún vai:
- Tùy sòng bài. Nói chung cũng giống thẻ tín dụng thông thường. Nhưng tôi phải quét thẻ trước đã.
Annabeth đưa cho bác thẻ Lotuscash của mình.
Bác ta nhìn thẻ nghi ngờ.
Annabeth mời:
- Bác cứ quét đi ạ.
Bác tài làm ngay.
Máy tính tiền kêu lạch xạch. Đèn bật sáng. Lát sau, dấu vô cực hiện lên cạnh dấu $.
Điếu xì gà rớt khỏi miệng bác tài. Ông ngạc nhiên nhìn chúng tôi:
- Đến địa điểm nào ở Los Angeles, thưa… Quý Cô?
Annabeth ưỡn thẳng lưng. Chỉ nhìn mặt cũng biết bạn ấy thích được gọi là quý cô:
- Bác chạy nhanh vào nhé. Vả lại, cứ giữ tiền thừa.
Tôi tiếc quá. Đãng lẽ Annabeth đừng nói câu đó.
Từ đó đến sa mạc Mojave, đồng hồ chỉ tốc độ của xe taxi không bao giờ tụt xuống dưới 170 km/h.
***
Trên đường đi, chúng tôi tha hồ bàn bạc.
Tôi kể hai bạn nghe về giấc mơ gần nhất. Nhưng tôi càng cố nhớ, các chi tiết càng mờ nhạt. Hình như sòng bài Hoa Sen làm bộ nhớ của tôi chập mạch mất rồi.