Perenelle nhìn xuống mặt hồ lần nữa. Bà có thể nhìn thấy Hekate đang chống cự lại cuộc tấn công tổng hợp của Morrigan và đàn chim cùng lũ mèo của Bastet. Perenelle cũng nhìn thấy Dee đang di chuyển đằng sau Hekate, thanh kiếm trong tay hắn lóe lên ánh sáng xanh da trời chết chóc trong khi ngay sau lưng tất cả là cây Yggdrasill đang cháy bừng bừng trong những ngọn lửa đỏ và xanh lá cây.
Có thêm một điều nữa bà có thể làm. Một điều rất nguy hiểm và đầy liều lĩnh, và nếu thực hiện thành công bà sẽ hoàn toàn kiệt sức và mất hết khả năng tự vệ. Những sinh vật của Dee có thể chỉ cần đơn giản giữ lấy bà và mang bà đi xa.
Perenelle không còn chần chừ gì nữa.
Quỳ sát xuống bên cạnh vũng nước dơ bẩn, bà đặt bàn tay phải với lòng bàn tay ngửa lên, lên trên bàn tay trái và tập trung dữ dội. Luồng điện của Perenelle bắt đầu chuyển động, chảy tràn xuống cánh tay bà như bốc khói. Chúng cũng tụ lại nơi lòng bàn tay Perenelle, chảy dọc theo những nếp nhăn và đường chỉ trên da thịt bà. Một đốm sáng bạc nhỏ như một quả bóng tuyết xuất hiện nơi những nếp gấp của làn da. Nó rắn chắc lại dần thành một quả cầu tròn trịa và rồi quả cầu bắt đầu xoay tròn và to thêm, và giờ đây những tia sáng màu trắng băng giá của luồng điện của bà tiếp tục chảy nhiều hơn xuống hai cánh tay bà. Chỉ trong tích tắc quả cầu đã to bằng một quả trứng, và rồi Perenelle đột ngột lật bàn tay lại và ném quả bóng làm bằng năng lượng thuần khiết xuống làn nước đục mờ. Bà thốt ra ba từ dứt khoát:
"Sophie. Tỉnh dậy!"
Chương 28
"Sophie. Tỉnh dậy!"
Đôi mắt của Sophie Newman bất thần mở ra. Và rồi cô nhắm nghiền chúng lại và ấn hai bàn tay của mình lên hai bên tai. Ánh sáng quá chói gắt, quá sinh động, âm thanh của đám đánh nhau nghe rõ ràng và nổi bật một cách khó tin.
"Sophie. Tỉnh dậy!"
��Cơn choáng váng khi lại nghe thấy giọng nói đó đã buộc cô mở mắt và nhìn xung quanh. Cô có thể nghe thấy tiếng của Perenelle Flamel rõ ràng như thể bà đang đứng cạnh cô, nhưng thực ra không có ai ở đó cả. Cô đang nằm dựa vào lớp vỏ xù xì của một cây sồi, với Josh đang đứng ngay phía trước. Cậu cầm một cành cây to dày bằng cả hai tay và cuống cuồng chống trả những sinh vật đáng kinh sợ đang lao tới.
Sophie chậm rãi tìm cách đứng lên, cô vịn vào cây sồi để làm điểm tựa. Điều cuối cùng cô có thể nhớ rõ đó là mùi khét lẹt của gỗ tươi bốc cháy. Cô nhớ mình đã gào lên "lửa", và rồi những gì còn lại chỉ là một chuỗi những hình ảnh lộn xộn - một đường hầm chật chội, những sinh vật đầu chim và sọ mèo - mà có lẽ chỉ là một giấc mơ.
Khi Sophie điều chỉnh được mắt mình và nhìn quanh, cô nhận ra rằng tất cả hoàn toàn không phải là giấc mơ.
Họ đang bị lũ chim và mèo bao vây chật cứng: hàng trăm con. Một số con người đầu mèo ẩn nấp trong những bụi cỏ cao và cố gắng bò trườn hay lết bụng, phun phì phì hay giương móng vuốt. Những người chim trên những cành cây trên đầu đang cố gắng đến gần đủ để "thả rơi" và tấn công chị em Sophie, trong khi những con khác tiếp tục nhảy lò cò, đâm vào Josh bằng những chiếc mỏ hung hãn và độc ác.