Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com
Giờ thì người dân hầu như chỉ sống dưới mặt đất. Ta có thể ra ngoài tập thể dục hoặc tắm nắng nhưng chỉ vào một giờ nhất định trong thời gian biểu. Ta không được đi chệch thời gian biểu đó. Mỗi sáng, cần phải gí cánh tay phải vào một thiết bị kỳ quặc gắn trên tường. Nó sẽ in thời gian biểu lên mặt nhẵn phía trong cẳng tay ta bằng mực tím nhạt. 7:00 - Ăn sáng. 7:30 - Dọn bếp. 8:30 - Trung tâm Giáo dục, Phòng 17. Vân vân. Cho tới 22:00 - Đi tắm, thì mới gột rửa mực được. Đến lúc đó thì bất cứ chất gì chống thấm nước cũng hết tác dụng và toàn bộ lịch trình trong ngày trôi sạch. Đèn tắt lúc 22:30 nhắc những ai không phải trực đêm đi ngủ ngay.
Ban đầu, khi còn đau yếu lay lắt nằm trong viện, tôi có thể bỏ qua công đoạn in ấn. Nhưng ngay khi chuyển đến Phòng 307 cùng mẹ và em gái, tôi phải làm quen với chương trình này. Dù vậy, trừ việc ló mặt ra để ăn, còn lại tôi chả để ý mấy đến mớ từ ngữ trên cánh tay. Tôi chỉ quay lại phòng hay lang thang quanh Quận 13 hay gà gật ở chỗ khuất nào đó. Một đường ống hút gió bị bỏ chỏng chơ. Sau ống nước trong phòng giặt. Có một cái tủ trong Trung tâm Giáo dục nữa, thật tuyệt vì xem ra không ai có lúc nào cần đến đó dùng học tập cả. Ở đây họ khá tằn tiện, lãng phí gần như bị xem là hành vi tội ác. May thay, người dân Quận 12 chưa bao giờ biết lãng phí là gì. Nhưng có lần tôi thấy Fulvia Cardew vò nát một tờ giấy ghi độc vài dòng, và qua nét mặt cô, ta có cảm giác như cô vừa giết người vậy. Mặt cô đỏ bừng lên như cà chua, khiến đám hoa bạc dát trên bầu má phình càng thêm nổi bật. Đúng là điển hình của sự hoang tàng. Một trong vài niềm vui ít ỏi của tôi ở Quận 13 là quan sát xem nhúm “phiến quân” từ Capitol vốn quen được cung phụng phải vật lộn tìm cách thích nghi như thế nào. Tôi không biết họ có thể bỏ qua việc tôi chẳng thèm tuân thủ quy tắc có mặt đúng giờ như những vị chủ nhà yêu cầu được bao lâu nữa. Giờ khắc này thì họ để tôi yên vì tôi đang bị coi là rối loạn tâm thần - điều này được ghi ngay trên chiếc vòng y tế bằng nhựa mà tôi đeo - và tất cả bọn họ buộc phải khoan thứ cho sự mất tập trung ở tôi. Nhưng việc này không thể kéo dài mãi. Họ cũng không thể kiên nhẫn mãi với vấn đề Húng nhại.
Từ chỗ hạ cánh, Gale và tôi bước xuống dãy cầu thang dẫn tới Phòng 307. Chúng tôi có thể đi thang máy, có điều nó nhắc tôi nhớ mồn một tới thứ từng đưa tôi lên trường đấu. Tôi đang phải chật vật thích ứng với việc ở lâu dưới lòng đất. Nhưng sau cuộc chạm trán siêu thực với cành hồng kia, lần đầu tiên tôi cảm thấy an toàn hơn khi được đi xuống.