Disneyland 1972 Love the old s
Trang chủ | Đăng kí | Đăng Nhập
Phần mềm lướt web
[
UC Browser ] [ OperaMini ]

Húng Nhại - Mockingjay

» Thể loại: Tiểu Thuyết

» Đăng lúc: 14:50 04/12/2013
» Lượt xem: 308408
↓Xuống cuối trang↓


“Muốn gặp Prim không?” tôi hỏi. Tên của con bé làm nó chú ý. Ngoài tên nó ra thì đó là từ duy nhất có ý nghĩa với nó. Nó cất tiếng meo meo khàn đục rồi tiến về phía tôi. Tôi bế nó lên, vuốt ve bộ lông rồi đi tới tủ quần áo, lôi chiếc túi săn ra nhét nó vào một cách thôạo. Tôi chẳng còn cách nào khác để mang nó lên tàu bay, mà nó lại là cục cưng của em gái tôi. Con dê Cô Nương của em, con vật có giá trị thực tế ấy, không may đã biến mất dạng.

Tôi nghe thấy giọng Gale vang lên trong tai nghe, bảo tôi phải quay lại ngay. Nhưng chiếc túi nhắc tôi nhớ ra mình còn muốn lấy thêm một thứ nữa. Tôi vắt dây túi lên lưng ghế rồi lao vào phòng riêng. Bên trong tủ quần áo có treo cái áo khoác đi săn của cha tôi. Trước Huyết trường Tứ phân, tôi đã mang nó từ ngôi nhà cũ đến đây, mong rằng nó sẽ là niềm an ủi với mẹ và em gái tôi khi tôi chết. Tạ ơn trời, nếu không giờ này nó đã ra tro rồi.

Lớp da mềm mại trơn mượt và trong khoảnh khắc tôi thấy nguôi ngoai khi nhớ lại những lúc được bao bọc trong chiếc áo đó. Rồi không thể lý giải nổi, lòng bàn tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi. Một cảm giác kỳ lạ râm ran trườn lên gáy tôi. Tôi quay phắt lại nhìn căn phòng, thấy nó vẫn trống trải. Ngăn nắp. Mọi thứ đều đặt đúng chỗ. Không có âm thanh nào đánh động tôi. Vậy thì nó là cái gì?

Mũi tôi giật giật. Chính là mùi đó. Cái mùi ngọt lợ giả tạo. Có gì trăng trắng thò ra khỏi bình hoa khô trên bàn phấn. Tôi thận trọng bước tới. Gần như bị che khuất giữa đám hoa khô cùng loài là một cành hồng trắng tươi tắn. Tuyệt mỹ. Đến từng cái gai và cánh hoa lụa là.

Và tôi biết ngay ai đã gửi nó đến cho tôi.

Tổng thống Snow.

Bịt miệng nôn khan vì thứ mùi gớm gở, tôi lùi lại bỏ đi.

Nó đã ở đây bao lâu rồi? Một ngày? Một giờ? Phiến quân đã quét qua Làng Chiến thắng kiểm tra an ninh trước khi tôi được phép đến đây, xem có bom, bọ nghe trộm hay thứ gì bất thường không. Nhưng có lẽ bông hồng này chẳng có giá trị gì với họ. Chỉ có ý nghĩa với tôi thôi.

Xuống gác, tôi giật cái túi khỏi ghế, xóc nẩy xách nó đi cho đến khi nhớ ra có gì trong túi. Ra đến bãi cỏ, tôi cuống cuồng ra hiệu cho tàu bay trong khi Hũ Bơ quẫy đạp liên hồi. Tôi thúc khuỷu tay vào nó, nhưng thế chỉ làm nó thêm cáu tiết. Tàu bay hiện ra và một cái thang được thả xuống. Tôi bước lên, luồng điện khiến tôi tê cứng cho tới khi được đỡ lên tàu mới hết.

Gale giúp tôi ra khỏi thang. “Em ổn chứ?”

“Vâng,” tôi đáp, lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt.

Ông ta để lại cho em một cành hồng! Tôi những muốn hét lên, nhưng tôi không chắc mình có nên chia sẻ thông tin này với những kẻ ngoài cuộc như Plutarch hay không. Trước hết là bởi làm thế khiến tôi nghe có vẻ điên khùng quá. Rất dễ cho rằng hoặc là tôi tưởng tượng, điều này hoàn toàn có thể, hoặc là tôi phản ứng quá khích, thế thì tôi sẽ phải quay lại tình trạng dùng thuốc đến mụ mị mà tôi vùng vẫy mãi mới thoát ra. Sẽ không ai hiểu rõ hết - rằng đó không chỉ là một bông hoa, không chỉ là hoa của Tổng thống Snow, mà là lời cam kết trả thù - vì không ai khác ngồi cùng ông ta trong phòng làm việc khi ông ta đe dọa tôi trước buổi Diễu hành Chiến thắng.
↑Lên đầu trang↑
Trang: [«Trước] 1,5,6,[7],8,9,150 [Sau»]
Đến trang:
Tags: Húng, Nhại, Mockingjay, Tiểu, Thuyết, MobileTruyen
Chia sẻ: Facebook - Twitter - Zing
Link:

BBcode:
icon Sự Trả Thù Của Bố Già
icon Percy Jackson - Kẻ Cắp Tia Chớp - Tập 1
icon Bản báo cáo tình yêu
icon Bà xã chớ giở trò
icon Bắt Lửa - Catching Fire
icon Húng Nhại - Mockingjay
icon Vương quốc của những giấc mơ
1234...678»
» Online: 1
» Trong ngày: 7
» Tổng: 308408 - Load: 0.0002s
» Bộ đếm: U-ON C-STAT
>