“Họ đi rồi,” Haymitch nói.
“Họ đi bao lâu rồi? Cháu có thể đuổi theo mà. Cháu có thể...” Gì chứ? Tôi có thể làm gì đây?
Haymitch lắc đầu. “Không bao giờ có chuyện đó đâu. Cháu quá giá trị và cũng quá mong manh. Mọi người đã bàn tính đưa cháu đến quận khác để đánh lạc hướng Capitol trong lúc tiến hành giải cứu. Nhưng chẳng ai nghĩ là cháu làm được.”
“Đi mà bác Haymitch!” Giờ thì tôi giở giọng năn nỉ. “Cháu phải làm gì đó. Cháu không thể cứ ngồi đây đợi nghe tin họ chết. Phải có gì đó cháu làm được chứ!”
“Được rồi. Để ta nói chuyện với Plutarch đã. Cháu cứ ở nguyên đó.” Nhưng tôi không thể. Tiếng chân Haymitch còn văng vẳng ngoài hành lang mà tôi đã lồm cồm mò đến bên khe hở giữa tấm rèm ngăn, thấy Finnick đang duỗi người nằm sấp, tay xoắn chặt lớp vỏ gối. Dù thấy ngại – thậm chí là dã man nữa khi đánh thức anh khỏi cơn mê lặng câm âm u về với hiện thực tàn khốc, tôi vẫn cứ làm vì tôi không thể nào đối mặt với chuyện này một mình.
Khi tôi giải thích tình hình, cơn kích động ban đầu của anh đã lắng xuống đầy bí ẩn. “Em không thấy sao, Katniss, cái này sẽ quyết định mọi sự. Thế này hoặc thế kia. Đến cuối cùng, họ sẽ chết hoặc ở bên chúng ta. Còn... còn hơn cả ta hy vọng!”
Thật là cách nhìn nhận tình hình lạc quan. Tuy nhiên, quả cũng có chút nhẹ lòng khi tin rằng sự giày vò này sẽ chấm dứt.
Tấm rèm được kéo tung ra và Haymitch đứng đó. Ông có việc cho chúng tôi, nếu chúng tôi đảm đương được. Họ vẫn cần cảnh hậu đánh bom Quận 13. “Nếu mấy tiếng nữa mà ta làm xong thì Beetee có thể đem phát trước cuộc giải cứu, có lẽ sẽ lái được sự chú ý của Capitol sang hướng khác.”
“Phải rồi, đánh lạc hướng,” Finnick nói. “Một thứ mồi nhử.”
“Cái ta thực sự cần là một thứ cực kỳ cuốn hút để ngay cả Tổng thống Snow cũng không thể rời mắt. Có ý tưởng nào không?”
Tôi tập chung hẳn lên vì có thể làm gì đó hỗ trợ cho nhiệm vụ. Trong khi nhồm nhoàm ăn sáng và được chuẩn bị, tôi vắt óc nghĩ xem sẽ nói gì. Tổng thống Snow hẳn đang băn khoăn không biết cái sàn nhà lấm máu và đám hoa hồng của ông ta tác động đến tôi thế nào. Nếu ông ta muốn tôi suy sụp thì tôi phải tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng tôi nghĩ mình sẽ chẳng mảy may thuyết phục ông ta bằng cách hét vài câu chống đối vào máy quay. Với lại làm thế cũng chẳng câu thêm được chút thời gian nào cho đội giải cứu. Những cơn bột phát thường ngắn ngủi. Chính những câu chuyện mới tốn thì giờ.
Tôi không biết liệu có ăn thua gì không, nhưng khi đội truyền hình tập trung đông đủ trên mặt đất, tôi đề nghị Cressida hãy bắt đầu bằng cách hỏi tôi về Peeta. Tôi ngồi lên cây cột cẩm thạch gãy đổ mà chính tại đây lúc trước tôi đã suy sụp, đợi ánh đèn đỏ và câu hỏi của Cressida.
“Cô gặp Peeta thế nào?” chị hỏi.
Và rồi tôi làm đúng cái việc mà Haymitch đã muốn tôi làm từ buổi phỏng vấn đầu tiên. Tôi giãi bày. “Tôi gặp Peeta năm mười một tuổi, lúc ấy tôi đã suýt chết.” Tôi nói về cái ngày khủng khiếp mà tôi dầm mưa cố bán vài bộ quần áo sơ sinh, mẹ Peeta đứng ở cửa tiệm bánh xua đuổi tôi thế nào, và Peeta chịu đòn để mang cho tôi mấy ổ bánh đã cứu sống gia đình tôi ra sao. “Chúng tôi thậm chí chưa từng nói chuyện. Lần đầu tiên tôi nói chuyện với Peeta là trên chuyến tàu tới Đấu trường.”