Cressida có ý tưởng ghi hình tôi trước đống đổ nát xưa là Tòa Tư pháp, quả là hài hước vì Capitol từng sử dụng nó làm phông nền cho những mẩu tin giả hàng bao năm trời, để chứng tỏ quận này không còn tồn tại. Giờ đây, với cuộc tấn công vừa xong, Tòa Tư pháp nằm cách miệng hố bom mới khoảng chục mét.
Khi chúng tôi tiến đến nơi từng là cổng lớn, Gale chỉ ra một thứ, cả đoàn liền đi chậm lại. Ban đầu tôi không nhận ra vấn đề nhưng rồi thấy dưới đất rải đầy hoa hồng nhung và hồng cánh sen tươi. “Đừng chạm vào chúng!” tôi hét lên. “Chúng là để cho tôi đấy!”
Thứ mùi ngọt đến lợm giọng xộc lên mũi tôi, và tim tôi bắt đầu đập thình thịch vào lồng ngực. Vậy là không phải tôi tưởng tượng. Bông hồng trên bàn phấn nhà tôi. Trước mắt tôi là món quà chuyển phát thứ hai của Snow. Những bông hoa đẹp thân dài tươi sắc đỏ và hồng, y hệt những bông hoa trang trí sân khấu nơi Peeta và tôi từng thực hiện cuộc phỏng vấn hậu chiến thắng. Hoa không phải dành cho một người, mà cho một cặp tình nhân.
Tôi cố giải thích nó rõ ràng hết mức. Soi kỹ thì thấy chúng có vẻ vô hại, dù là hoa được tăng cường gen. Hai tá hồng. Hơi héo. Nhiều khả năng đã được ném xuống sau trận bom cuối cùng. Một nhóm mặc trang phục đặc biệt thu nhặt chỗ hoa mang đi. Tuy vậy tôi cảm thấy chắc chắn họ sẽ không phát hiện ra điều gì khác lạ ở chúng. Snow biết rõ ông đang làm gì với tôi. Như đã lệnh nện Cinna nhừ tử trước mặt tôi khi đó đang đứng trong cái ống trụ đưa vật tế lên trường đấu. Nhằm làm tôi suy sụp.
Như hồi đó, tôi cố lấy lại tinh thần mà chống trả. Nhưng khi Cressida bảo Castor và Pollux vào chỗ thì tôi lại thấy bồn chồn. Tôi quá mỏi mệt, quá nôn nao, không thể nào tập chung vào bất cứ thứ gì ngoài Peeta từ lúc nhìn thấy đám hoa hồng. Cà phê đúng là một sai lầm nghiêm trọng. Tôi đâu cần chất kích thích chứ. Người tôi run bần bật và tôi dường như không thể lấy lại hơi được. Sau bao ngày trú trong boong ke, giờ đi theo hướng nào tôi cũng nheo mắt, và ánh sáng làm tôi nhức nhối. Giữa gió lạnh mà mồi hôi vẫn chảy ròng ròng trên mặt tôi.
“Vậy chính xác mọi người lại cần gì ở tôi?” tôi hỏi.
“Chỉ nói mấy câu ngăn ngắn cho thấy cô còn sống và vẫn chiến đấu,” Cressida đáp.
“Được rồi.” Tôi vào vị trí rồi nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ. Chằm chằm. Chằm chằm. “Tôi xin lỗi, tôi chẳng biết nói gì cả.”
Cressida tiến lại chỗ tôi. “Cô ổn chứ?” Tôi gật đầu. Chị lấy trong túi ra một cái khăn nhỏ chấm chấm mồ hôi cho tôi. “Thế chúng ta làm màn Hỏi Đáp trước nhé?”
“Vâng. Chắc là được.” Tôi khoanh tay giấu vẻ run rẩy. Liếc sang Finnick thấy anh giơ ngón tay cái lên động viên. Nhưng chính anh cũng khá run.
Giờ Cressida đã trở lại vị trí. “Nào Katniss. Cô đã sống sót sau trận bom Capitol giáng xuống Quận 13. Cô có so sánh gì với chuyện cô từng trải qua trên mặt đất Quận 8?”
“Lần này chúng tôi xuống khá sâu dưới lòng đất nên không có nguy hiểm đáng kể nào. Quận 13 vẫn còn, bình an và tôi...” Đến đây giọng tôi khô khốc rin rít không nói tiếp được nữa.